Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 63

   
 
Dưới sự giúp đỡ của Tô Tiểu Lạc, Phó Thiếu Đình đã tận dụng thân phận của mình để nhờ các dân làng dọn sạch đoạn đường.

Sau khi xong việc, trời cũng đã ngả chiều, khoảng sáu giờ tối. Mọi người đều mệt mỏi đến kiệt sức. Nước mang theo cũng đã cạn. Trước khi đi, Tô Hòa có mang theo một ít táo, liền lấy ra chia cho mọi người.

Lúc đưa qua chỗ Phó Thiếu Đình, anh ấy cố ý thu túi lại:
“Anh thì thôi, không thích ăn táo mà.”

Phó Thiếu Đình túm lấy cổ tay Tô Hoà, lấy ra một quả từ trong túi rồi cười nhạt: "Cả anh em nhà cậu, bụng dạ đều nhỏ hẹp như thế.”

Lực tay của Phó Thiếu Đình rất mạnh khiến Tô Hòa đau nhói, nhăn mặt kêu lên: "Tôi ghét nhất ăn táo! Cũng chẳng biết ai nói thế nhỉ.”

Tô Hòa nhỏ giọng, cố tình bắt chước giọng điệu của Phó Thiếu Đình.

Phó Nhiễm bật cười, nhìn Tô Hoà một cái đầy trách móc:
“Ai bảo cậu trêu chọc anh Hai.”

Tô Hòa nhún vai: "Anh Hai của cậu thật thất thường.”

Mọi việc dọn dẹp xong xuôi, những người dân nhất quyết muốn xe của họ đi trước, rồi mới chịu đi theo.

Chẳng mấy chốc, cả nhóm đã đến ngôi nhà ở vùng quê.

Đây là một căn nhà của người quen, gia đình họ Tô nhờ họ trông nom hộ. Vì thế, chỉ cần quét dọn sơ qua, mỗi người đã có một căn phòng để nghỉ ngơi. Nhà cũ của nhà họ Tô vì lâu ngày không ai quản lý, đã xuống cấp và sập gần hết, không thể ở được, nên mọi người đều nghỉ lại ở đây.

Phòng được phân chia như sau: Phó Thiếu Đình ở cùng Tô Hòa, Tô Chính Quốc và Tô Bình một phòng, Tô Vãn đương nhiên ở cùng Ôn Đình, còn Phó Nhiễm thì chung phòng với Tô Tiểu Lạc.

Phân chia xong, Phó Nhiễm vào phòng, lấy từ ba lô ra một bộ ga giường cùng chăn mới.

“Chị Phó Nhiễm, chị chuẩn bị đầy đủ thật đấy.” Tô Tiểu Lạc trầm trồ khen. Cô chỉ mang theo một ít đồ ăn, giờ đã để cả lên bàn.

“Em cũng mang nhiều mà.” Phó Nhiễm cười đáp. Dọn dẹp xong giường, cô ấy lại giúp Tô Tiểu Lạc sắp xếp gọn đồ ăn. Không lạ gì khi ba lô của cô lại nặng như thế.

“Em sợ đói mà.” Tô Tiểu Lạc sau mỗi lần sử dụng pháp lực đều rất đói, e rằng chỗ đồ này cũng không đủ cho cô ăn.


Bên ngoài vang lên tiếng gọi:
“Ăn cơm được rồi!”

Chú Trương và vợ là thím Hồ từng là người làm việc dưới trướng Tô Chính Quốc. Nhưng trong một lần thực hiện nhiệm vụ, chú Trương bị thương ở chân. Vì không còn người thân, nên sau khi gặp thím Hồ, hai người liền hợp thành một đôi.

Thím Hồ từ khi sinh ra đã có một bên mắt xanh, vì vậy luôn bị gia đình và dân làng coi là quái vật. Sau khi kết hôn, Tô Chính Quốc liền để họ ở lại căn nhà này để trông nom. Hai người cũng không có con cái.

“Thím Hồ, để cháu giúp.” Tô Hòa bước tới hỗ trợ.

“Cái gì mà thơm thế ạ?” Tô Tiểu Lạc tò mò tiến lại gần.

Thím Hồ có vẻ ngượng ngùng, không quen khi có người lại gần mình, liền lau tay vào tạp dề rồi lùi về sau một bước.

Chú Trương cười nói: "Hôm nay lên núi, chắc con thỏ này biết các cháu đến nên tự chui vào bẫy của chú đấy.”

“Ha ha, chú Trương hài hước thật.” Tô Hòa cười lớn.

Tô Chính Quốc hỏi: "Lương thực có đủ dùng không?”

Chú Trương cảm kích đáp: "Tiền bác gửi về vẫn còn dùng không hết. Cháu đã bảo nhiều lần rồi, hai vợ chồng cháu tiêu chẳng bao nhiêu, bác đừng gửi nữa, mà bác cứ không nghe.”

Tô Vãn và Ôn Đình ngồi cách xa mọi người, để Tô Bình mang phần riêng cho họ.

Tô Chính Quốc cau mày:
“Ăn thì ăn cùng nhau, làm gì mà nhiều chuyện thế?”

Chú Trương cười xòa: "Ở đây cũng không có nhiều chỗ, Tiểu Vãn muốn qua đó ăn thì cứ để vậy đi!”

Chú Trương múc thêm một ít đồ ăn mang qua.

Tô Chính Quốc giận dữ quát:
“Vậy tối nay đừng ai giành bát đĩa với họ, để họ rửa hết!”

Tô Vãn và Ôn Đình dù không muốn nhưng cũng chẳng dám cãi lời.

Sau bữa ăn, hai người ở lại rửa bát.

Tô Tiểu Lạc nhìn sang Tô Hòa và Phó Nhiễm, biết đã đến lúc tìm cơ hội để họ gặp nhau. Nhưng thời điểm phải thật thích hợp.

****

Đêm đến.

Tô Tiểu Lạc nằm trên giường, gió lùa qua cửa sổ khiến không khí khá dễ chịu. Nhưng trời hè nhiều muỗi, tiếng vo ve khiến cô khó ngủ.

“Niếp Niếp…”

“Là cháu phải không, Niếp Niếp?”

Tô Tiểu Lạc ngồi bật dậy, âm thanh kia dường như vọng đến từ rất xa.

Cô đứng dậy nhìn qua cửa sổ ra bên ngoài, trời tối đen như mực không thấy rõ gì cả.

“Tiểu Lạc, sao còn chưa ngủ?” Phó Nhiễm hỏi, mắt lờ mờ nhìn cô.

“Sắp ngủ rồi.” Tô Tiểu Lạc quay lại giường, chắp tay đặt trước ngực, tạo ra một pháp trận chặn đứng mọi âm thanh.

Đêm trôi qua yên ả.

Sáng hôm sau.

Ôn Đình bực bội than thở: "Muỗi gì mà lắm thế! Đêm nay chúng ta không ngủ ở đây nữa, đúng không?”

“Không muốn thì về đi, chẳng ai bắt cô phải ở lại.” Tô Tiểu Lạc hờ hững liếc nhìn cô ta.

“Cô!” Ôn Đình giận tím mặt nhưng bị Tô Vãn kéo lại, ra hiệu đừng đối đầu với Tô Tiểu Lạc.

Tô Tiểu Lạc là kẻ điên.

Hai người ngồi đối diện, ánh mắt đầy căm ghét nhìn cô.

Tô Tiểu Lạc không thèm để ý, cắn một miếng bánh bao, rồi ngạc nhiên kêu lên: "Đây là bánh bao sao? Ngon hơn bình thường nhỉ!”

“Phải đấy, loại bột này đã được nghiền hai lần, sàng lọc hết phần thô ra rồi.” Thím Hồ ngại ngùng giải thích.

“Ăn còn ngon hơn chúng tôi cơ đấy!” Ôn Đình chế nhạo.

Thím Hồ vội nói: "Phần còn lại cũng không bỏ đi đâu, tôi dùng để nuôi gà vịt cả. Nếu các cô thích, trong nhà còn một túi, tôi sẽ mang ra cho!”

“Ai thèm thứ đó chứ.” Ôn Đình khinh thường.

“Thím Hồ, cho cháu một ít, cháu thích ăn lắm.” Tô Tiểu Lạc chẳng bao giờ khách sáo chuyện đồ ăn, nhưng cô cũng không bao giờ nhận không của ai.

Chuyện mắt của thím Hồ, cô có cách giải quyết.

“Được, được. Lát nữa tôi sẽ mang ra một ít.” Thím Hồ vui vẻ đáp.

Tối qua, bà ấy nghe ông Trương kể, cô bé này chính là cháu gái của ông bà cụ Tô. Cháu gái bà cụ, giống bà cụ lắm, hiền hòa và đối nhân xử thế rất tốt.

Thím Hồ lau nước mắt nơi khóe, nhớ lại ngày bà ấy gần như không muốn sống nữa, bị cả làng khinh rẻ, thì chính bà cụ Tô là người đứng ra giúp bà ấy.

“Cô Tô Tiểu Lạc, lát nữa các cô định đi thắp hương cho bà cụ Tô phải không? Để tôi chuẩn bị vàng giấy giúp cô."

"Thím Hồ, thím cứ gọi cháu là Tiểu Lạc được rồi." Tô Tiểu Lạc nghe thấy cách gọi "cô Tô" có chút kỳ quặc. "Vậy làm phiền thím rồi."

"Ấy, ấy!" Thím Hồ như nhìn thấy bóng dáng của bà cụ trên người Tô Tiểu Lạc.

Không sai rồi, không sai rồi. Lần này chắc chắn không thể sai được!

Đây chính là Niếp Niếp, thím Hồ kích động nghĩ.

Tô Vãn nhíu mày, khi cô ta được đưa về nhà họ Tô, hàng năm vào dịp thanh minh cũng về quê tảo mộ. Cô ta cũng từng gặp thím Hồ vài lần, chưa bao giờ thấy bà ấy nói nhiều như vậy. Phần lớn thời gian bà ấy đều trốn tránh ở xa, lần này là sao vậy?

Không khí ở nông thôn trong lành hơn, nhưng đường đi lại khó khăn hơn.

Tô Chính Quốc hỏi: "Con đường này sao vẫn chưa được sửa chữa?"

Chú Trương thở dài: "Từ trước năm đã nói là sẽ sửa con đường này, mỗi nhà trong làng cũng đã góp một ít tiền, nhưng không biết tại sao đến giờ vẫn chưa khởi công."

"Được, lát nữa tôi sẽ cùng cậu đến ủy ban xã một chuyến." Tô Chính Quốc nhíu mày nói.

"Vậy thì tốt quá!" Chú Trương mừng rỡ.

Từ xa xa, giữa cánh đồng xanh mướt có một ngôi mộ lặng lẽ nằm đó.

Trước đây Tô Chính Quốc chỉ nhìn từ xa, chưa từng đến gần. Lúc này, hốc mắt của ông cũng không khỏi đỏ hoe: "Tĩnh Thư, tôi đến rồi, dẫn theo Niếp Niếp của chúng ta đến thăm bà đây."


Bình Luận (0)
Comment