Sáng sớm hôm sau, Tô Chính Quốc cùng chú Trương đến thôn ủy một chuyến, Phó Thiếu Đình cũng đi cùng. Tuy Tô Chính Quốc đã nghỉ hưu, nhưng thân phận của ông thì không ai trong làng là không biết. Thôn uỷ vội vàng nhận lời, đợi mùa mưa này qua sẽ đưa việc sửa đường vào lịch trình.
Khi ba người họ về đến nhà, Tô Chính Quốc không thấy Tô Tiểu Lạc đâu, liền hỏi: "Mấy đứa nó đâu rồi?"
"Họ lại ra đồng rồi." Tô Vãn đáp. "Ông nội, việc sửa đường nói thế nào rồi ạ?"
"Ừ, họ đồng ý sau khi mùa mưa kết thúc sẽ khởi công, đến lúc đó ông còn phải đến đây một chuyến nữa." Tô Chính Quốc vẫn không yên tâm, đợi lát nữa nhóc con về, để nó tính toán xem sao.
Hôm qua trời mưa, đất càng thêm lầy lội. Tô Tiểu Lạc đứng trước mộ Tống Tĩnh Thư, đốt một ít giấy vàng rồi lặng lẽ đứng một lúc.
Cô nhìn về phía xa, chỉ tay về một nơi hỏi: "Mộ phần bên kia là của nhà ai vậy?"
Phó Nhiễm đáp: "Đó là mộ tổ nhà chị."
"Nhà chị?" Tô Tiểu Lạc nhướng mày.
"Có vấn đề gì sao?" Phó Nhiễm không khỏi hỏi.
"Để em qua xem thử." Tô Tiểu Lạc đứng dậy đi về phía đó, Tô Hòa xách số giấy vàng còn lại đi theo.
"Lưng tựa núi lớn, sông núi bao quanh, nơi này vốn dĩ là một vùng đất phong thủy." Tô Tiểu Lạc đến gần bia mộ, lẩm bẩm. "Thảo nào."
"Thảo nào cái gì?" Tô Hòa sốt ruột.
"Mọi người nhìn xem, chỗ này bị sụt lún, phong thủy của mộ phần bị phá hoại, hình thành sát khí, bia mộ xuất hiện vết nứt." Tô Tiểu Lạc chỉ vào mặt đất và bia mộ.
Tô Hòa đến gần nhìn kỹ, trên bia mộ quả nhiên có vết nứt, mặt đất bị sụt lún rõ ràng: "Xuất hiện chuyện này thì sẽ thế nào?"
"Vị trí này bị sụt lún, sẽ khiến khí vận không tụ lại được, đồng thời khiến xác suất xảy ra tai nạn cho con cháu đời sau tăng cao." Tô Tiểu Lạc đáp.
"Anh Cả chị?" Phó Nhiễm che miệng, những năm gần đây, bầu không khí trong nhà ngày càng bất thường, chẳng lẽ đều liên quan đến phong thủy của mộ tổ?
Tô Tiểu Lạc gật đầu, tiếp tục nói: "Bia mộ xuất hiện vết nứt, chủ yếu là khiến vận thế nhà chị không ổn định."
Trịnh Bảo Trân bị người ta hạ cổ, mộ tổ bên này lại bị người ta phá hoại phong thủy.
Rốt cuộc nhà họ Phó đã đắc tội với ai?
"Vậy bây giờ phải làm sao?" Phó Nhiễm nhất thời không biết làm thế nào.
"Trồng một số cây xung quanh đây để chống xói mòn đất. Nhưng cũng không được trồng quá gần mộ phần, nhớ kỹ không được để rễ cây xuyên qua quan tài." Tô Tiểu Lạc nói. "Còn bia mộ này, cần phải cải táng."
"Cải táng là gì?" Phó Nhiễm hỏi.
"Mở mộ phần, rửa xương cốt cho tổ tiên nhà họ Phó, rồi chôn cất lại." Tô Tiểu Lạc giải thích.
Mở mộ phần!
Sắc mặt Phó Nhiễm lập tức thay đổi.
Phó Nhiễm mang đầy tâm sự, dù Tô Hòa có chọc ghẹo thế nào, cô ấy cũng không vui.
Trở về nhà, Phó Nhiễm nhìn thấy Phó Thiếu Đình, lúc này mới như tìm được chỗ dựa. Cô ấy đi tới thuật lại lời của Tô Tiểu Lạc.
Phó Thiếu Đình nhìn Tô Tiểu Lạc, anh nhíu mày, sải bước đi tới: "Tôi cần về nhà bàn bạc với ông nội và bố mẹ, rồi mới quyết định."
"Chuyện này nên làm sớm thì hơn, mọi người hãy nhanh chóng quyết định đi. Thứ tư tuần sau là thời gian tốt nhất." Tô Tiểu Lạc nghiêm túc nói.
Ôn Đình nghe thấy phải cải táng, không khỏi kêu lên: "Chuyện này chẳng phải là đào mộ sao? Đây là chuyện đại bất hiếu!"
Tô Vãn cũng chỉ nghe nói, có người vì trút giận mà đào mộ tổ nhà người khác. Vậy mà bây giờ Tô Tiểu Lạc lại bảo nhà họ Phó tự đào mộ tổ nhà mình, thật là khó tin, rốt cuộc cô muốn làm gì?
"Anh Thiếu Đình, mộ tổ không thể động lung tung được."
"Tôi biết phải làm gì." Phó Thiếu Đình thờ ơ nói một câu.
Buổi chiều mọi người quyết định trở về Vệ Thành, thím Hồ đưa cho Tô Tiểu Lạc một túi bột mì, ánh mắt nhìn Tô Tiểu Lạc mang theo vài phần lưu luyến.
"Thím Hồ, cháu sẽ quay lại." Tô Tiểu Lạc nhìn vào mắt trái của bà ấy, tròng mắt màu xanh lam nhạt, nếu muốn chữa khỏi thì trước tiên phải chuẩn bị một số thứ.
"Được." Thím Hồ gật đầu.
Bà ấy và ông Trương vẫn luôn không có ý định sinh con, bởi vì vấn đề về mắt, bà ấy sợ con mình sinh ra sẽ chịu khổ. Mà bà cụ Tô đối xử với bà ấy không tệ, đối mặt với Tô Tiểu Lạc có vài phần giống bà cụ, trong lòng bà ấy càng thêm cảm thấy gần gũi.
Ôn Đình nhìn Tô Tiểu Lạc mang theo một bọc hành lý căng phồng, không khỏi hỏi: "Cô còn mang theo gì về nữa vậy?"
Mọi người đều không mang theo gì nhiều, vậy mà Tô Tiểu Lạc lại mang theo lỉnh kỉnh như chuyển nhà, thật là cái gì cũng chiếm hết.
"Liên quan gì đến cô?" Tô Tiểu Lạc ôm chặt bọc hành lý chui vào trong xe.
Đây là bà nội để lại cho cô, bất kể cô có dùng đến hay không, cũng là tấm lòng của bà nội.
Ôn Đình cười lạnh: "Thật là chưa thấy ai mặt dày như vậy, cứ như đây là nhà mình không bằng! Cứ thế mà lấy!"
Tô Vãn biết trong bọc hành lý là gì, đó là một bộ áo cưới màu đỏ. Tối qua cô ta đã nhìn thấy thím Hồ mang đến phòng Tô Tiểu Lạc, tại sao thím Hồ lại đưa áo cưới cho Tô Tiểu Lạc?
Chẳng lẽ, Tô Tiểu Lạc thật ra là con của thím Hồ? Cho dù không phải con ruột, thì có lẽ cũng là họ hàng gì đó. Nếu không, tại sao thím Hồ lại đối xử tốt với Tô Tiểu Lạc như vậy?
Đối với tình hình của nhà họ Tô, thím Hồ rất hiểu rõ, bà ấy để con cháu mình giả danh, cũng không phải là không có khả năng.
Đúng! Nhất định là như vậy!
Mái tóc xoăn nhẹ cùng những đặc điểm ngoại hình, nhất định là âm mưu của thím Hồ và những người đó. Chuyện này, sau khi về cô ta nhất định phải nói cho bố mẹ biết.
Không thể để một người ngoài chiếm hết tiện nghi được.
Mỗi người mang theo tâm sự riêng trở về Vệ Thành, A Bố Y chạy ra đón, Phó Nhiễm mừng rỡ nói: "Chị Bố Y, chị vẫn còn ở đây sao."
"Ừ, Tiểu Lạc nói nhà đang bận, nên để chị ở đây giúp một thời gian." A Bố Y ngượng ngùng giải thích.
"Thật tốt quá!" Phó Nhiễm gặp lại A Bố Y, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng được thả xuống. "Chị Bố Y, anh trai em rất nhớ chị, mấy hôm nay anh ấy chẳng có chút nụ cười nào."
Sắc mặt A Bố Y ảm đạm, miễn cưỡng nở nụ cười: "Rồi sẽ quen thôi, cuối cùng cũng phải trở lại quỹ đạo."
Phó Nhiễm biết, chỉ cần Trương Bình còn ở nhà họ Phó một ngày, thì A Bố Y sẽ không quay về, cô ấy thở dài.
"Chị Bố Y, đây là bột mì, làm bánh bao rất ngon." Lúc này Tô Tiểu Lạc cũng không sợ mệt, trực tiếp xách túi bột tới.
Phó Thiếu Đình nhận lấy đặt lên bàn. Túi bột này không nhẹ, ít nhất cũng phải hai mươi cân. Tô Tiểu Lạc tay chân nhỏ bé như thế, vậy mà cũng xách được.
"Cảm ơn nhé!" Tô Tiểu Lạc mỉm cười.
"Ừ, vậy chúng tôi về trước đây." Phó Thiếu Đình thản nhiên nói. "Tô Hòa, cậu mang túi bột này vào bếp đi."
"Được!" Tô Hòa theo bản năng đáp. "Ơ, anh đang ra lệnh cho em??"
Phó Thiếu Đình đã quay lại xe, trên xe chỉ còn lại hai anh em họ.
Phó Nhiễm nói: "Anh Hai, em tin những gì Tiểu Lạc nói. Anh xem chuyện của anh Cả, còn có mối quan hệ của bố mẹ."
Phó Nhiễm càng nói càng nhỏ giọng, chuyện của người lớn, họ là con cháu không nên tùy tiện bình luận.
Thế nhưng...
"Anh Hai, em muốn nhà mình trở lại như hồi nhỏ, tuy không giàu có nhưng rất hạnh phúc."
Phó Thiếu Đình nắm chặt vô lăng, trong lòng tràn ngập nghi vấn, trở lại như trước, thật sự có thể sao?