“Vì một người không yêu mình, đáng giá sao?”, Tô Tiểu Lạc lên tiếng, phá vỡ không gian tĩnh mịch.
Ảo ảnh tan biến, chỉ còn lại căn phòng u ám.
Hồn phách của Tôn Đằng Phi ngồi bên bàn bất động. Bàn tay nữ quỷ khẽ chạm vào gương mặt anh ta.
“Tôi phải tốn bao nhiêu tâm cơ mới tìm được anh ấy.”
“Là cô mê hoặc ông cụ Giả, tên đạo sĩ trong miệng ông ta cũng là cô.”
“Haha.” Nữ quỷ ngửa mặt cười lớn. “Xem thường cô rồi, cô cũng có chút bản lĩnh. Không sai, đó đều là ảo ảnh do tôi tạo ra.”
“Tôi bị nhốt trong khối ngọc cổ này đã trăm năm rồi.” Nữ quỷ áp sát Tôn Đằng Phi, tựa đầu vào vai anh ta, “Sư huynh, anh có biết em cô độc đến nhường nào không? Sư huynh luôn thương yêu em, đến bầu bạn với em được không?”
Tô Tiểu Lạc chắp tay niệm chú. Khối ngọc cổ màu trắng bay lên không trung biến thành màu đỏ máu. Hàng chục hồn phách màu đen xung quanh gào thét, dữ tợn và hung ác.
“Cô tự vẫn trên sân khấu, các sư huynh sư muội của cô bị giết trên sân khấu, linh hồn đều bị nhốt ở đây, không thể đầu thai chuyển thế.”
“Nhưng họ đều không phải sư huynh, tôi chỉ cần sư huynh thôi!”, Nữ quỷ áp sát Tôn Đằng Phi, lẩm bẩm nói.
“Trăm năm qua, cô đã hại chết hai mươi mạng người. Hồn phách của họ bị nhốt ở đây cũng không thể siêu sinh.” Tô Tiểu Lạc tiếp tục nói, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Lơ là rồi.
Nữ quỷ này đã hại không ít người, khối ngọc cổ che giấu phần lớn oán khí. Oán khí của những người này ngút trời, cô giải quyết cũng rất phiền phức.
“Cô không muốn gặp lại sư huynh của mình sao?”, Tô Tiểu Lạc hỏi.
“Cái gì?”, nữ quỷ nhíu mày. “Gặp sư huynh của tôi?”
“Con người luân hồi chuyển thế không thể nhớ chuyện kiếp trước, nhưng đó chỉ là ký ức bị phong ấn. Có người sẽ cảm thấy từng trải qua chuyện này, từng đến nơi này và có cảm giác quen thuộc với ai đó. Tất cả đều là vì chấp niệm quá sâu nên mới chạm đến ký ức kiếp trước. Tôi có một bí thuật, có thể mở ra ký ức kiếp trước.”
“Cô không lừa tôi chứ?”, nữ quỷ mừng rỡ.
“Cô thử sẽ biết.” Tô Tiểu Lạc nghiêm túc nói.
“Tốt nhất cô đừng lừa tôi, nếu không tôi nhất định sẽ khiến cô trả giá.” Nữ quỷ tràn đầy hy vọng nói.
Tô Tiểu Lạc kết ấn, một đóa sen vàng bay vào trán Tôn Đằng Phi. Tôn Đằng Phi khựng lại, sau đó mở mắt ra.
Ngón tay anh ta đặt lên cằm nữ quỷ, khẽ nâng lên: “Sư muội, đã lâu không gặp.”
“Sư huynh, em nhớ anh, rất nhớ anh.” Nữ quỷ ôm chầm lấy eo Tôn Đằng Phi, oán khí xung quanh tan biến, cô ấy như trở lại là cô gái ngây thơ năm nào.
Tôn Đằng Phi khẽ vuốt tóc cô ấy, dịu dàng nói: “Như Ngọc, em có biết sau khi em đi, anh ngày đêm mất ngủ không? Anh mới biết thì ra em luôn ở trong tim anh, xin lỗi Như Ngọc.”
“Sư huynh, có câu nói này của anh là đủ rồi.” Nữ quỷ ngẩng mặt lên, cười tươi như hoa.
“Nếu em muốn anh ở bên em, thì anh sẽ ở bên em.” Tôn Đằng Phi nắm lấy tay cô ấy, “Cho dù anh có trở nên giống như bọn họ, nhưng em nhất định phải nhớ kỹ trong lòng sư huynh luôn có em.”
“Không!”, nữ quỷ lắc đầu. “Sư huynh, em không nỡ.”
“Khối ngọc cổ này oán khí quá nặng, nếu anh đeo bên mình, cũng không thể ở bên em được bao lâu. Để em ở lại đây một mình, anh sao yên tâm được?”
“Em sẽ đuổi linh hồn của họ đi, như vậy chúng ta có thể mãi mãi bên nhau.”
Nữ quỷ vươn tay, từng luồng khí đen từ cơ thể cô ấy thoát ra, tản đi khắp nơi. Oan hồn gào thét, chạy tán loạn trong phòng.
Tôn Đằng Phi khựng lại, trở về hình dáng ban đầu, ngồi bất động.
Nữ quỷ lo lắng: “Sư huynh của tôi sao vậy? Cô đã làm gì anh ấy?”
"Phụ nữ si tình, thật sự rất dễ lừa.” Tô Tiểu Lạc thở dài, “Con người đã luân hồi chuyển thế, nghĩa là chuyện cũ đã qua, sư huynh của cô đã sớm hóa thành tro bụi. Cô mở to mắt ra nhìn xem, đây là Tôn Đằng Phi, không phải sư huynh của cô.”
“Tuy linh hồn của hai người họ giống nhau, nhưng các người không có những ký ức chung. Anh ta là sư huynh của cô, nhưng cũng không phải sư huynh của cô. Dù có giam cầm anh ta bên cạnh cô đời đời kiếp kiếp thì đã sao, anh ta cũng không nhớ ra cô.”
Anh ấy không nhớ ra cô.
“Tại sao, tại sao?”, nữ quỷ gào lớn. “Cô không phải nói cô có bí thuật sao? Tôi muốn anh ấy nhớ ra tôi, mãi mãi nhớ tới tôi!”
“Không có bí thuật.” Tô Tiểu Lạc lắc đầu.
“Không có.” Nữ quỷ nhìn chằm chằm Tôn Đằng Phi. “Anh ấy không nhớ ra tôi, tôi giữ anh ấy bên cạnh còn có ích gì? Sư huynh, sư huynh, anh có nhớ lúc em mới đến gánh hát, anh đã cho em ba quả táo tàu không? Táo tàu chẳng hề chua, Như Ngọc ăn thấy ngọt lắm.”
“Sư huynh, lúc em mới bắt đầu luyện võ, bị sư phụ phạt đứng hai canh giờ, là anh đã ở bên cạnh em.”
“Sư huynh, lần đầu tiên em diễn, chân run đến mức không đứng vững. Là anh đã kể chuyện cười cho em làm em vui.”
“Sư huynh, sao anh có thể quên giữa chúng ta có biết bao nhiêu kỷ niệm. Tại sao, chỉ có một mình em nhớ?”
Như Ngọc tỏa ra khí đen đáng sợ, mắt cô ấy biến thành màu đỏ máu, tay chỉ vào Tôn Đằng Phi: “Nếu đã vậy, em sẽ dung hợp linh hồn của em và anh làm một, ký ức của em chính là ký ức của anh.”
Tô Tiểu Lạc kinh hãi, nữ quỷ Như Ngọc này sao lại ngoan cố đến vậy, lại có ý nghĩ đáng sợ như thế?
Cô thật sự đã xem thường Như Ngọc rồi, trăm năm qua chấp niệm của cô ấy đã sâu đậm đến mức này.
“Không được!”
“Ai cản tôi, kẻ đó phải chết!” Như Ngọc nổi điên, khí đen trên người bỗng nhiên tăng mạnh. Những oan hồn vừa được giải thoát bị cuốn ngược trở lại, oán khí càng thêm nặng nề.
Tô Tiểu Lạc hét lớn: “Nếu cô làm vậy, trên đời này sẽ không còn sư huynh của cô, cũng không còn cô nữa!”
“Vậy thì đã sao, anh ấy không nhớ ra tôi, thì anh ấy không phải là sư huynh của tôi. Anh ấy không nhớ ra tôi, tôi còn sống trên đời này có ý nghĩa gì?” Như Ngọc nhìn khuôn mặt Tôn Đằng Phi, si tình lẩm bẩm.
“Cô lừa gạt tình cảm của tôi, Tô Tiểu Lạc, cô đáng chết!” Như Ngọc oán hận nhìn chằm chằm Tô Tiểu Lạc.
Tô Tiểu Lạc cảm nhận được oán khí từ bốn phương tám hướng ập đến, cô chắp tay niệm chú.
“Cấp cấp như luật lệnh, xua tan tà linh!”
Nhưng những oan hồn này bị giam cầm trăm năm, oán khí đã không còn giống oán linh bình thường nữa. Tô Tiểu Lạc lại lấy ra không ít bùa vàng, bùa vàng trên không trung tạo thành đồ hình Thái Cực bát quái, không ngừng xoay tròn.
Cứ tiếp tục thế này, e là không ổn. Chẳng lẽ cô sẽ chết ở đây sao?
Không thể nào, sư phụ từng nói tai họa lưu lại ngàn năm.
Cô sẽ không chết!
Tô Tiểu Lạc cắn răng kiên trì.
Đột nhiên có một giọng nói vang lên: “Như Ngọc.”
“Cô còn muốn lừa tôi!”, Như Ngọc nổi giận.
“Ai từng thấy Kim Lăng ngọc điện oanh đề hiểu, Tần Hoài thuỷ tạ hoa khai tảo, ai biết dễ dàng băng tiêu. Nhãn khán tha khởi chu lâu, nhãn khán tha yến tân khách, nhãn khán tha lâu đạp liễu.”
Tôn Đằng Phi bỗng nhiên cất giọng hát. Như Ngọc sững sờ, giọng điệu quen thuộc này, không thể nào.
“Như Ngọc, dừng tay lại đi! Tất cả đều là lỗi của sư huynh!”
Ánh mắt hai người gặp nhau giữa không trung, đã là cách biệt một đời.
Tô Tiểu Lạc nhận thấy oán khí xung quanh yếu đi, lập tức niệm chú Vãng Sinh.
Như Ngọc cuối cùng cũng buông tha cho Tôn Đằng Phi, cô ấy nghiệp chướng nặng nề đã mất đi tư cách luân hồi chuyển thế. Rời khỏi khối ngọc cổ, cô ấy mỉm cười với Tôn Đằng Phi, tan biến trong không trung: "Sư huynh, vĩnh biệt.”
Oan hồn trong căn phòng lần lượt được siêu sinh.
Tô Tiểu Lạc đứng dậy, bỗng nhiên trước mắt tối sầm.
Cửa phòng bật mở, một đôi tay mạnh mẽ đỡ lấy eo cô, ôm cô vào lòng.
Một bóng lưng kiên nghị xuất hiện, giọng nói của người đàn ông vang lên như ảo ảnh.
“Tiểu Cửu, dù ngàn đời vạn kiếp, ta sẽ đợi nàng.”
Là ai?