Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 78

 

"Bà nội ngươi phúc dày như vậy, sao lại đoản mệnh được chứ?" Con sói không hiểu tự hỏi.

"Thôi, chuyện của bà nội để sau hẵng nói." Tất nhiên, Tô Tiểu Lạc biết bà nội mình phúc dày, nhưng phong thủy của hai nhà Phó - Tô đều bị người ta động tay động chân. Đối phương là cao thủ, nhiều năm trôi qua, hai nhà đều không phát hiện ra điều bất thường.

Chuyện điều tra chỉ có thể từ từ tiến hành.

Tô Tiểu Lạc chỉ vào thím Hồ nói: "Ngươi cũng nên ra ngoài rồi, để thím Hồ được sống yên ổn."

Con sói uất ức: "Ta cũng muốn chứ, năm đó ta may mắn nhìn thấu một tia thiên cơ, vốn có cơ hội phi thăng. Ai ngờ vào thời khắc mấu chốt lại bị người ta tập kích. Ta trọng thương chạy trốn, ẩn náu ở chỗ này. Nếu không gặp được người này, có lẽ ta đã sớm bỏ mạng. Giờ ta chỉ còn tàn hồn, một khi rời khỏi đây sẽ mất mạng."

"Người tu hành coi trọng nhất là lời hứa, ngươi nuốt lời sẽ bị phản phệ đấy." Tô Tiểu Lạc dọa.

"Ta cũng không phải cố ý!" Tâm tư con sói đơn thuần, tuy đã tu hành gần ngàn năm nhưng vẫn dễ bị dọa.

"Nếu ngươi có được sự tha thứ chân thành của người trong cuộc, lại có ta giúp đỡ thì cũng không phải là không được." Tô Tiểu Lạc tung mồi nhử, chờ con sói mắc câu.

"Nếu ngươi có thể giúp ta, ta sẽ đi theo ngươi, trợ giúp ngươi tu hành cho đến khi ngươi phi thăng." Con sói là một con thú biết thời thế, giờ nó ra nông nỗi này chỉ đành cúi đầu, huống chi cô gái này cũng không đơn giản.

Tô Tiểu Lạc hài lòng gật đầu, quả nhiên thú đã khai thông trí tuệ thì nghe lời hơn, không giống con mèo trắng kia.

Cô lấy ra miếng ngọc cổ: "Ngươi tạm thời ở trong này."

"Ngọc cổ ngàn năm?" Đuôi con sói không khỏi dựng đứng lên, linh lực bên trong này còn dồi dào hơn cả thân người: "Ngươi vậy mà có thứ tốt này."

"Ngươi đường đường là con sói, có thể đừng làm ra vẻ như chó con được không?" Tô Tiểu Lạc có chút ghét bỏ.

"Ngươi dường như ghét bỏ ta." Con sói nhìn cô bằng ánh mắt ngấn nước, dường như chỉ cần cô gật đầu là nó sẽ khóc òa lên.

"Ta không có." Tô Tiểu Lạc phủ nhận.

"..." Con sói im lặng hai giây, tạm thời tin cô gái này một lần.

"Ta là thật sự ghét bỏ ngươi." Tô Tiểu Lạc bổ sung.

"..." Con sói quay lưng đi, lẩm bẩm, "Đau lòng, đau lòng thật sự không phải là cãi vã ầm ĩ, mà là lời nói ngắn gọn, ánh mắt lạnh nhạt."

"Đau lòng để sau, trước tiên dời chỗ đã." Tô Tiểu Lạc ngồi xếp bằng, hai tay chắp trước ngực kết thành một đạo ánh sáng vàng có hình hoa sen. Con sói ngửa mặt lên trời tru một tiếng, rồi hóa thành một luồng sáng xanh chui vào đóa sen vàng.

Sau đó đóa sen vàng nhanh chóng được đưa vào miếng ngọc cổ, trên ngọc cổ hiện lên khuôn mặt con sói: "Ở trong này ta có thể hóa thành bản thể."

"Còn một việc cần ngươi làm, thím Hồ những năm này chịu nhiều uất ức, ngươi phải giúp bà ấy trút giận." Tô Tiểu Lạc nói.

"Được, ngươi muốn ta làm thế nào?" Con sói bây giờ hoàn toàn nghe theo Tô Tiểu Lạc.

"Hôm nay từ đường có tổ chức hoạt động, ngươi đến đó dọa lão tộc trưởng một chút." Tô Tiểu Lạc nói, "Để bọn họ mỗi người đều phải xin lỗi thím Hồ."

Lão tộc trưởng là người có uy tín nhất trong làng, việc lớn việc nhỏ gì trong làng cũng đều tham khảo ý kiến của ông ta.

Nếu ông ta lên tiếng, người trong làng vẫn phải nể mặt.

"Được!" Con sói không chút do dự đồng ý, "Đúng rồi, ngươi không phải nói muốn ta bồi thường cho bà ấy sao? Trong cái hố này còn có một cây nhân sâm sáu trăm năm, coi như là quà xin lỗi của ta."

Sau đó Tô Tiểu Lạc tìm thấy cây nhân sâm, cười nói: "Coi như ngươi còn chút lương tâm."

Tô Tiểu Lạc đến gần thím Hồ, đào một cái hố bên cạnh bà ấy, chôn cây nhân sâm xuống. Làm xong mọi thứ, cô búng tay một cái.

Thím Hồ mở mắt ra, con ngươi màu xanh đã biến thành màu đen. Chỉ là bà ấy không hề hay biết, thấy Tô Tiểu Lạc đến gần như vậy, vội vàng dùng vải quấn đầu thật kín.

"Tiểu Lạc, sao vậy?"

"Không có gì đâu thím Hồ, cháu nghe nói hoạt động ở từ đường khá náo nhiệt, thím có thể dẫn cháu đi xem không?"

"Hoạt động ở từ đường sao?" Thím Hồ thuộc nhóm người không được phép tham gia, thậm chí còn không được đến gần, nhưng bà ấy không nỡ để Tiểu Lạc thất vọng, bèn gật đầu: "Vậy thím dẫn cháu đi, nhưng thím không thể tham gia."

"Vâng ạ, vậy chúng ta đi thôi!" Tô Tiểu Lạc xoay người bước đi.

Bà ấy cố gắng đứng dậy, kết quả lại nhìn thấy cây nhân sâm dưới đất, vội vàng kêu to: "Tiểu Lạc, ở đây có nhân sâm, có nhân sâm này."

Thím Hồ am hiểu y lý, trong phòng bà ấy có rất nhiều sách thuốc, ngay cả trong sân cũng phơi đầy các loại thảo dược.

Chữ là do Tống Tĩnh Thư dạy, còn y thuật là tự học.

Đối với các loại thảo dược Trung Quốc, thím Hồ nắm rõ như lòng bàn tay, vì vậy bà ấy vừa nhìn đã nhận ra đó là một cây nhân sâm có tuổi thọ vài trăm năm.

Khóe miệng Tô Tiểu Lạc khẽ nhếch lên, nhìn thím Hồ cẩn thận đào cây nhân sâm lên, nâng niu ngắm nghía, lẩm bẩm nói: "Nhân sâm này cũng hơn năm trăm năm tuổi rồi."

"Thím Hồ, thím thật lợi hại, vậy mà cũng phát hiện ra được." Tô Tiểu Lạc khen ngợi.

"Nhưng vừa rồi sao thím lại không thấy nhỉ?" Thím Hồ cảm thấy kỳ lạ.

"Vừa rồi thím sợ quá nên không phát hiện ra cũng bình thường mà!" Tô Tiểu Lạc tiếp tục dụ dỗ, "thím Hồ, thím thật sự quá may mắn, thím xem thím vừa ra ngoài đã gặp được thứ tốt như vậy."

Nào chỉ là tốt, quả thực là không thể tốt hơn.

Thím Hồ chưa bao giờ vui như lúc này, bà ấy luôn cảm thấy mình bị vận xui đeo bám, nhưng đây chính là cây nhân sâm hơn năm trăm năm tuổi đấy!

"Tiểu Lạc, cây nhân sâm này cho cháu."

"Cho cháu làm gì ạ?" Tô Tiểu Lạc khó hiểu.

"Là cháu bảo thím đến đây, nên vận may này phải là của cháu." Thím Hồ vẫn không tự tin.

"Thím Hồ, cháu có biết gì về nhân sâm đâu, nếu là cháu đến, cho dù ở ngay trước mặt cháu cũng không nhận ra." Tô Tiểu Lạc không chịu nhận, đây là sự bồi thường của con sói dành cho thím Hồ, cũng là bước đầu tiên để thím Hồ xây dựng sự tự tin.

Thấy Tô Tiểu Lạc kiên quyết, thím Hồ chỉ đành hồi hộp dùng khăn tay bọc cây nhân sâm lại, cất vào túi quần.

Hai người đến từ đường, từ xa đã thấy lão tộc trưởng đang hùng hồn nói chuyện.

"Thím Hồ, ở đây không nghe thấy ông ta nói gì, chúng ta lại gần thêm chút nữa." Tô Tiểu Lạc không cho thím Hồ từ chối, kéo bà ấy đi thẳng về phía đó.

"Không được Tiểu Lạc, thím không thể đến đó." Thím Hồ kháng cự, nếu bị phát hiện thì hai vợ chồng bà ấy có thể sẽ bị đuổi ra khỏi làng.

"Ai đó?" Trong lúc hai người đang giằng co thì bị người ta phát hiện.

"Trời ạ, sao cái con người mang vận rủi kia lại đến đây?"

"Tổ tiên nhìn thấy bà ta đến đây chắc chắn sẽ nổi giận."

"Tộc trưởng, mau sai người đuổi bà ta đi!"

Lão tộc trưởng đang định lên tiếng thì trên bầu trời đột nhiên mây đen kéo đến, ẩn hiện những tia sét.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người ở đây đều giật mình.

"Tộc trưởng, ông xem, bà ta vừa tới đã mang đến vận xui cho chúng ta rồi."

"Người như vậy không thể giữ lại."

"Đúng vậy! Thật là xui xẻo, nhìn thấy bà ta chắc chắn sẽ gặp vận rủi."

Mọi người thi nhau nói, sợ bị lây vận xui, đều nhìn thím Hồ với vẻ mặt ghét bỏ.

"To gan, các ngươi dám đối xử với người thủ thôn ta chọn như vậy sao?"

Giữa đám mây đen, một luồng sáng xanh lóe lên. Con sói lộ ra đôi mắt sắc bén nhìn xuống đám người bên dưới.

"Trời đất ơi, đây là cái gì?"

"Thần thú hiển linh?"

"Cái này, cái này..."

Lão tộc trưởng vội vàng quỳ xuống, những người khác thấy vậy cũng quỳ theo: "Thần thú có gì chỉ dạy, xin hãy nói rõ."

Bình Luận (0)
Comment