Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 81

 

Bầu trời hửng sáng, mọi chuyện đã ngã ngũ.

Tô Tiểu Lạc nháy mắt ra hiệu với những người khác, ông cụ Tôn và Tôn Đằng Phi thu dọn đồ đạc, chú Trương cũng phụ một tay.

Về phần những người còn lại, họ cũng đã khôi phục khả năng di chuyển.

Ông cụ Phó quỳ trên mặt đất không chịu đứng dậy. Phó Uy thấy vậy, liếc nhìn Phó Thiếu Đình: "Tên bất hiếu này, cũng quỳ xuống cho ta!"

Phó Thiếu Đình quỳ xuống, Phó Uy nhặt cái xẻng lên, giẫm mạnh chân xuống, cán gỗ liền tách ra.

Ông ta nhặt cán gỗ lên định đánh Phó Thiếu Đình.

Tô Vãn thấy vậy, vội vàng ngăn cản: "Bác Phó, đây đều là chủ ý của Tô Tiểu Lạc, anh Thiếu Đình chỉ là bị xúi giục thôi."

"Con nhà người ta ta không quản được, ta dạy dỗ con ta thì ai cũng đừng hòng cản!" Phó Uy trừng mắt, bảo Tô Vãn tránh ra.

Tô Vãn chịu áp lực, đành lùi sang một bên.

Phó Uy giơ gậy lên định đánh vào lưng Phó Thiếu Đình, Tô Vãn và Ôn Đình không khỏi nhắm mắt lại.

"Tránh ra!" Phó Uy nhíu mày, Tô Vãn tránh ra, Tô Tiểu Lạc vẫn đứng ở đó.

"Cháu nghe nói bác thường xuyên mười ngày nửa tháng không về nhà, có câu 'Con hư tại bố', chẳng lẽ bác làm bố lại không có trách nhiệm sao?" Tô Tiểu Lạc không chút sợ hãi nhìn thẳng vào ông ta.

"Chuyện nhà ta không cần cô quản, còn chuyện của cô, ta sẽ đến nhà họ Tô hỏi cho ra lẽ." Phó Uy trầm mặt.

"Phó Thiếu Đình, anh cứ quỳ ở đây để ông ta đánh sao?" Tô Tiểu Lạc thấy anh vẫn chưa đứng dậy, vội hỏi.

"Để ông ấy đánh!" Phó Thiếu Đình trầm giọng nói. "Cô tránh ra."

"Anh bảo tôi tránh ra, tôi càng không!" Tô Tiểu Lạc trời sinh tính phản nghịch, cô chắp hai tay lại, tạo thành hình một đóa sen vàng.

Nghĩa địa bỗng nổi lên một trận gió âm, ông cụ Phó và những người khác chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, ngã xuống đất.

Phó Thiếu Đình thấy vậy, vội hỏi: "Cô đã làm gì họ?"

Tô Tiểu Lạc "Lời chúng ta nói không có tác dụng, vậy thì để tổ tiên của anh dạy dỗ họ vậy."

Tô Vãn và Ôn Đình giật mình, Tô Vãn lo lắng nói: "Tô Tiểu Lạc, cô thật quá tùy tiện, đợi về nhà tôi nhất định sẽ nói với bố mẹ."

"Ai thèm quan tâm?" Tô Tiểu Lạc lè lưỡi với cô ta.

"Tôi đưa họ về nhà, mọi người lái xe của tôi." Phó Thiếu Đình đứng dậy, mấy người hợp sức đưa hai người lên xe.

Phó Thiếu Đình đưa họ về trước.

Tô Vãn và Ôn Đình bị bỏ lại.
Ông cụ Tôn biết lái xe, họ về thu dọn hành lý rồi trở về Vệ Thành.

Thím Hồ rất không nỡ xa Tô Tiểu Lạc, nắm tay cô nói chuyện một hồi lâu, lại cố nhét thêm hai con gà và hai mươi quả trứng gà ta cho cô, rồi mới thôi.

"Tiểu Lạc, thỉnh thoảng về thăm chú thím nhé." Thím Hồ lưu luyến nói.

"Cháu sẽ về ạ." Tô Tiểu Lạc gật đầu, tiến lên ôm thím Hồ.

Ông cụ Tôn xách hai con gà, dùng dây thừng buộc chặt chúng lại rồi lấy bao tải trùm lên, chỉ để lộ ra hai cái đầu.

"Hai con gà này để đâu?"

"Để ở phía sau." Tô Tiểu Lạc cười xấu xa nói, "Để Tô Vãn ôm."

"Tại sao lại bắt tôi ôm?" Tô Vãn không phục.

"Cô không ôm, vậy thì hoặc là đợi người khác quay lại đón, hoặc là tự bắt xe về." Tô Tiểu Lạc uy hiếp.

Tô Vãn xin nghỉ phép ra ngoài, ngày mai còn phải đi học. Nếu đợi người khác quay lại đón thì không biết đến bao giờ. Tô Vãn và Ôn Đình từng đi xe khách một lần, trên xe đủ thứ mùi, cô ta không muốn trải qua lần nữa.

Hai người bất đắc dĩ phải khuất phục, ngồi ở hàng ghế sau ôm gà.

Tôn Đằng Phi ngồi cùng hàng với họ, vốn dĩ anh ta muốn giúp con gái ôm, nhưng dưới ánh mắt sắc lẹm của Tô Tiểu Lạc, đành gạt bỏ ý định này.

Kẻ thù của sư phụ, cũng là kẻ thù của anh ta.

Trên đường đi, hai con gà cứ luôn cựa quậy kêu không ngừng. Ôn Đình đưa tay ra đánh chúng, ngược lại bị mổ hai cái.

Hai con gà bị kích thích, lại ị ra. Tuy có bao tải che chắn, nhưng mùi hôi trong không gian chật hẹp vẫn đặc biệt khó chịu.

Tô Vãn và Ôn Đình suýt nữa thì nôn ra.

Tôn Đằng Phi nép sát vào cửa sổ, cũng cách xa hai người họ. Anh ta đã có một nhận thức sâu sắc rằng, đắc tội với sư phụ thật sự rất thảm.

*****

Bên kia, Phó Thiếu Đình làm theo lời Tô Tiểu Lạc, đưa hai người đến bệnh viện.

Hai người vẫn chưa tỉnh, nhân viên y tế tiến hành kiểm tra cho họ. Đúng lúc này, cả hai đồng thời bừng tỉnh khỏi giấc mơ.

Nhân viên y tế đều giật mình.
Sắc mặt của hai người từ xanh chuyển sang trắng, rồi từ trắng chuyển sang đen, thật là muôn hình vạn trạng.

Phó Uy quay đầu nhìn thấy bố mình, vội vàng xuống giường đỡ ông cụ dậy, ông ta cẩn thận hỏi: "Bố, bố có mơ thấy gì không?"

Ông cụ Phó vốn theo chủ nghĩa duy vật, nhưng trải qua chuyện này, trong lòng cảm thấy khó tả.

Trong mơ tổ tiên hiện về mắng họ té tát.

Thậm chí còn nói Tô Tiểu Lạc là cứu tinh của nhà họ Phó, bảo họ phải coi Tô Tiểu Lạc như tổ tông mà thờ phụng.

"..."

Ông cụ Phó kỳ thực không muốn tin, nhưng trong mơ tổ tiên đã lôi hết những chuyện xấu xa mà ông ấy từng làm ra để chỉ trích.

Những chuyện này, người ngoài làm sao biết được?

Phó Uy cũng vậy.

Hai người mang tâm sự nặng nề, thật sự rất khó chịu.

Tô Chính Quốc vội vàng chạy đến, nhìn thấy ông cụ Phó, trong lòng bất an. Nghe thằng Sáu nói, Tiểu Cửu đã đào mộ tổ nhà người ta.

Tám phần là bị tức đến ngất xỉu.

"Lão Phó à, ông không sao chứ!"

Ông cụ Phó liếc nhìn Tô Chính Quốc, như muốn hỏi: nếu là ông, thì có thể không sao được không?

Tô Chính Quốc cười gượng gạo: "Đợi Tiểu Cửu về, tôi sẽ dạy dỗ nó."

Tính khí của lão Tô này, chẳng lẽ ông lại không biết? Nổi tiếng là bênh vực người nhà, năm đó Tĩnh Thư cãi nhau với người ta, đánh gãy chân người ta, lão Tô còn nói người ta: chân còn lại cũng không nên giữ.

Không tiếp tay cho kẻ ác đã là tốt lắm rồi, chẳng lẽ còn mong ông ấy đòi lại công bằng?

Ông cụ Phó trầm mặt nói: "Thôi, trước tiên đi xem Vân Hải thế nào đã."

Tổ tiên nói, việc di dời mộ tổ ảnh hưởng đến vận khí của nhà họ Phó. Vân Hải gặp chuyện không may cũng là do ảnh hưởng của vận khí. Giờ mộ tổ đã bị Tô Tiểu Lạc cải táng rồi, vận khí này thật sự có thể khôi phục sao?

Tô Chính Quốc hơi ngạc nhiên, từ bao giờ mà hai bố con nhà họ Phó lại dễ nói chuyện như vậy?

Bình thường chơi cờ, ông chỉ cần đi lại một nước, lão Phó này cũng có thể nhảy dựng lên tranh cãi với ông nửa ngày. Hôm nay là thế nào vậy? Bị tức đến hồ đồ rồi?

Ba người mỗi người một tâm sự đi ra khỏi phòng bệnh. Phó Thiếu Đình đang canh giữ bên ngoài, ông cụ Phó không nói gì với anh, Phó Uy đi phía sau thấp giọng nói với Phó Thiếu Đình: "Mày tốt nhất cầu nguyện cho anh Cả mày khỏe lại, nếu không Phó Uy này không có đứa con trai như mày."

Ánh mắt Phó Thiếu Đình nhàn nhạt, thậm chí không có một tia gợn sóng, anh tự giễu kéo khóe miệng, im lặng đi theo.

Trong phòng bệnh, A Bố Y đang lau mặt cho Phó Vân Hải. Phó Vân Hải sốt cao liên tục, cuối cùng cũng đã đỡ hơn một chút.

Phó Nhiễm mệt mỏi nằm úp xuống bên cạnh, thiếp đi một chốc. Ngủ ở bệnh viện không sâu giấc, một lát sau cô ngẩng đầu lên hỏi: "Bố Y, anh Cả em thế nào rồi?"

"Hạ sốt rồi." A Bố Y vui vẻ đáp.

"Vậy thì tốt." Phó Nhiễm cũng thở phào nhẹ nhõm, sốt nữa không khỏi, thật sự sẽ biến thành kẻ ngốc mất.

Hai người đang nói chuyện, trên mặt Phó Vân Hải lộ ra vẻ đau đớn, hai tay nắm chặt ga giường như đang chịu đựng nỗi đau cực lớn.

"Bác sĩ, bác sĩ!" A Bố Y vội vàng kêu lên.


Bình Luận (0)
Comment