Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 85

 

Mưa như trút nước, lũ từ xa cuồn cuộn dâng cao.

"Lần này lũ lụt rất nguy hiểm, mấy đứa học sinh các em đừng có đến gần."

"Đội trưởng, Cao Triển vì cứu người đã bị nước cuốn trôi rồi!" Một chiến sĩ mắt đỏ hoe đến báo cáo, "Mười người đã được cứu, hiện tại vẫn còn hai mươi ba người bị mắc kẹt, xin đội trưởng chỉ thị."

"Bất chấp tất cả, phải cứu bằng được những người bị nạn!"

"Rõ! Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!"

Tô Hòa lên tiếng: "Đội trưởng, em bơi rất giỏi, xin được tham gia nhiệm vụ lần này."

Đội trưởng nhìn những gương mặt non nớt của bọn họ, lớn tiếng nói: "Các em rút khỏi đây, đến hậu phương đi. Bây giờ không phải lúc thể hiện, ở đây không cần các em."

Các chiến sĩ ở đây, có người đã ba ngày không ăn gì, nhưng họ vẫn đang cứu người. Có người vừa cứu được người, giây tiếp theo có thể đã bị nước lũ cuốn đi.

Làm sao Tô Hòa ngủ được? Cậu thừa dịp mọi người đang ngủ, lén lút chuồn ra ngoài. Nhưng cậu không nhìn thấy Phó Nhiễm cũng lẽo đẽo chạy theo, mà phía sau Phó Nhiễm là Tống Thanh Hà.

Tô Hòa tham gia vào hàng ngũ cứu người, cậu bơi rất giỏi, liên tục qua lại đã cứu được ba người.

Phó Nhiễm đứng bên cạnh, lo lắng gọi: "Tô Hòa, nhất định phải cẩn thận! Nhất định phải cẩn thận đấy!"

Tống Thanh Hà chưa bao giờ thấy Phó Nhiễm lo lắng cho ai như vậy, lần này nếu Tô Hòa cứu người trở về, thì trong lòng Phó Nhiễm tuyệt đối không thể có người thứ hai.

"Không ngờ thằng nhóc này lại khỏe như vậy."

"Đúng vậy! Thật sự là giúp chúng ta một việc lớn."

"Bây giờ nước lũ đã nhỏ hơn một chút, chắc là sẽ sớm thu đội thôi."

"Thằng nhóc nhà ai đây, nhất định phải ghi công cho nó!"

Trên mặt mọi người đều nở nụ cười, càng thêm tin tưởng vào cuộc giải cứu lần này.

Tống Thanh Hà nảy ra ý định, đẩy Phó Nhiễm một cái, Phó Nhiễm nhất thời không đứng vững ngã xuống nước.

"Cô gái kia rơi xuống nước rồi, mau cứu người!"

Tống Thanh Hà trực tiếp nhảy xuống, cậu ta vẫn quá xem thường sức mạnh của dòng nước, hai người bị nước lũ cuốn đi.

Tô Hòa cũng nhảy xuống theo, cậu liều mạng bơi về phía Phó Nhiễm.

Con người trước sức mạnh của thiên nhiên thật quá nhỏ bé.
Phó Nhiễm ôm lấy một khúc gỗ lớn, lúc này mới có chút thời gian thở dốc. Tống Thanh Hà bơi đến bên cạnh cô, đã kiệt sức.

Cậu ta an ủi: "Phó Nhiễm, cố lên, Tô Hòa sắp đến rồi."

Tô Hòa đến nơi, nhưng một lần cậu chỉ có thể cứu một người.

Tống Thanh Hà lớn tiếng: "Cứu Phó Nhiễm trước, lát nữa quay lại cứu tôi."

Phó Nhiễm áy náy nói: "Cứu Thanh Hà trước đi, anh ấy là vì cứu tôi mới xuống nước."

Lúc này Tống Thanh Hà đã hối hận không thôi, cậu ta lại lấy mạng sống ra làm tiền đặt cược, cậu ta la lên: "Cứu Phó Nhiễm, nhanh lên!"

Khúc gỗ này đã lung lay, không trụ được bao lâu nữa. Cậu ta cắn răng buông tay ra, hét lớn: "Tô Hòa, cậu nhất định phải chăm sóc tốt cho Phó Nhiễm!"

"Thanh Hà! Đừng!" Phó Nhiễm hét lên, Tô Hòa ôm lấy Phó Nhiễm, mắt đỏ hoe bơi vào bờ. Đợi cậu quay lại, nơi đó đã không còn bóng dáng của Tống Thanh Hà.

Phó Nhiễm khóc đến nghẹn ngào: "Là tôi hại Thanh Hà, là tôi."

Tô Hòa đứng đó, hai nắm tay siết chặt.

****

"Bây giờ hai người đã biết rồi chứ!" Tống Thanh Hà xuất hiện trước mặt hai người, anh ta ẩn mình trong bóng tối, "Thực ra tôi không vĩ đại như vậy, tôi hèn hạ vô sỉ, tôi chỉ muốn có được trái tim của Phó Nhiễm, lại suýt chút nữa hại chết cô ấy."

Hai mắt Tô Hòa và Phó Nhiễm đã đỏ hoe, nhìn về phía Tống Thanh Hà đột ngột xuất hiện. Đối mặt với người bạn đồng hành năm xưa, nhất thời bọn họ không biết nên nói gì.

"Tôi không cầu xin sự tha thứ của hai người, khoảng thời gian này tôi vẫn luôn đi theo hai người, nhìn hai người dằn vặt lẫn nhau, tôi đau lòng thay hai người, cũng càng thêm áy náy."

"Phó Nhiễm, đừng tự trách nữa. anh gặp chuyện là do anh ích kỷ hẹp hòi, em là cô gái tốt đẹp như vậy."

"Em biết không? Nụ cười của em là đẹp nhất, vậy mà anh lại khiến em phải khóc vì anh." Tống Thanh Hà nhìn Phó Nhiễm với ánh mắt sâu lắng, "Hứa với anh, sau này lúc nào cũng phải cười, được không?"

"Thanh Hà!" Phó Nhiễm che miệng, nước mắt không kìm được tuôn rơi.

Từ nhỏ Tống Thanh Hà chỉ bắt nạt mỗi mình cô, nhưng cũng chỉ cho phép mình anh ta bắt nạt. Còn những đứa trẻ khác dám bắt nạt cô, Tống Thanh Hà đều lén lút dạy cho chúng một bài học.

Trước đây Phó Nhiễm không hiểu hành động của anh ta, giờ thì đã hoàn toàn rõ ràng. Chỉ là trong lòng cô chỉ có Tô Hòa, cô áy náy nói: "Xin lỗi, Thanh Hà, em..."

Tống Thanh Hà mỉm cười thanh thản: "Ngốc ạ, đừng khóc vì một kẻ ích kỷ như anh nữa. Cái chết của anh không liên quan đến hai người, là do anh tự cho mình là đúng, là anh không tôn trọng sinh mạng nên mới phải trả giá."

"Hứa với anh, được không?"

Phó Nhiễm gật đầu, mọi chuyện đã qua đều được giải tỏa.

Tống Thanh Hà nhìn Phó Nhiễm và Tô Hòa lần cuối, hăm doạ Tô Hoà: "Tô Hòa, thằng nhóc thối tha này, cậu có biết tôi ghen tị với cậu đến mức nào không? Phó Nhiễm vì cậu mà cười, cũng vì cậu mà khóc, nhưng sau này nếu cậu dám làm cô ấy khóc, tôi sẽ không tha cho cậu, biết chưa?"

"Được! Tôi hứa với anh!" Tô Hòa nghiêm túc gật đầu.

"Tạm biệt." Tống Thanh Hà mỉm cười, vẫy tay chào bọn họ.

Tạm biệt, cô gái anh yêu. Câu "Anh yêu em" này, anh ta không còn tư cách nói ra nữa.

Chỉ mong em cả đời trôi chảy.

Tô Hòa và Phó Nhiễm nằm trên mái nhà đồng thời mở mắt ra, trăng non trên bầu trời cong cong, dải ngân hà mênh mông vô tận.

Hai người như bừng tỉnh sau giấc mộng.

Phó Nhiễm nhẹ nhàng nói: "Tô Hòa, tôi như vừa trải qua một giấc mơ dài."

Tô Hòa gật đầu: "Ừ, một giấc mơ rất dài."

Tô Tiểu Lạc đứng dưới đất vẫy tay với họ: "Anh Sáu, chị dâu tương lai, nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải lên đường đấy!"

"Con bé này láu cá thật." Tô Hòa thầm nghĩ, "Chắc chắn giấc mơ là do Tiểu Cửu giở trò."

Phó Nhiễm nắm lấy tay Tô Hòa: "Tô Hòa, thay tôi cảm ơn Tiểu Cửu nhé."

Sau đó cô ấy trèo xuống khỏi mái nhà, quay đầu lại dịu dàng nói: "Chúc ngủ ngon, Tô Hòa."

Khóe miệng Tô Hòa khẽ nhếch lên, không sao kìm nén được, ngây ngốc đáp lại: "Chúc ngủ ngon, Phó Nhiễm."

Đó là một đêm tuyệt đẹp.

*****

Sáng hôm sau ăn sáng xong. Thím Hồ lại muốn chất gà lên xe, Tô Tiểu Lạc vội vàng từ chối. Đùa à, lần trước có người ôm, lần này bảo ai ôm?

"Thím Hồ, cháu muốn ăn sẽ lại đến ạ."

Thím Hồ có chút không nỡ: "Đến có một ngày đã đi rồi, cũng không nói ở lại thêm hai ngày. Lần sau không ở lại mười ngày nửa tháng thì không cho về."

"Vậy thím Hồ phải chuẩn bị nhiều gà hơn đấy, nếu không với cái dạ dày của Tiểu Lạc thì không đủ ăn đâu." Tô Hòa trêu chọc.

"Thím đã nói chuyện với bác Lý hàng xóm rồi, sẽ mua thêm hai mươi con gà con về nuôi, đảm bảo đủ." Thím Hồ cười nói.

Tô Tiểu Lạc khoác tay Phó Nhiễm mách lẻo: "Chị Phó Nhiễm, chị xem anh Sáu keo kiệt chưa kìa, chỉ có bấy nhiêu thôi."

Phó Nhiễm chỉ vào chiếc đồng hồ trên cổ tay cô: "Chị nghe nói chiếc đồng hồ này là anh Sáu tặng em đấy."

Tô Tiểu Lạc trợn tròn mắt, trong nháy mắt cảm thấy trời đất như sụp đổ, cô nhăn mặt: "Quả nhiên, có những người là trọng sắc khinh em gái."

Phó Nhiễm và Tô Hòa đều không tự chủ được mà đỏ mặt.

Thím Hồ cười thúc giục: "Đi nhanh đi! Lái nhanh lên, kẻo lại đói bụng dọc đường."

"Vẫn là thím Hồ thương cháu!" Tô Tiểu Lạc lưu luyến lên xe, bịn rịn chia tay.

Sắc mặt Phó Vân Hải không được tốt, Phó Nhiễm hỏi: "Anh Cả, anh thấy sao rồi?"

Phó Vân Hải lắc đầu: "Không sao, hôm qua chỉ là ngủ không ngon, cứ mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ."

Nhắc đến giấc mơ, Phó Nhiễm và Tô Hòa lại nhìn nhau đầy ẩn ý. Có những giấc mơ, quả thật rất đẹp.


Bình Luận (0)
Comment