Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục

Chương 346

 

Chu Tây Dã nhíu mày: “Một người quen cũ.”

 

Một người vốn không nên xuất hiện ở Bắc Kinh, sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?

 

Chẳng lẽ anh nhìn nhầm sao?

 

Chu Tây Dã chưa bao giờ nghi ngờ thị lực của mình, vậy nên người vừa rồi chắc chắn là Biên Chiến, anh ta đã trở lại?!

 

Khương Tri Tri có thể cảm nhận được người đàn ông vừa nãy còn thư thái, giờ đây cơ thể lại căng cứng. Vậy nên, không chỉ đơn giản là gặp người quen, mà có lẽ còn có lý do khác.

 

Cô biết có những chuyện không nên hỏi, liền kéo tay anh: “Đi thôi, về nhà nhanh nào, con gái anh đang đói rồi.”

 

Về đến nhà, chị Trần đã chuẩn bị xong bữa tối, hơn nữa còn rất thịnh soạn.

 

Ngay cả Chu Thừa Chí cũng đã về, vừa thấy Chu Tây Dã và Khương Tri Tri bước vào cửa liền hỏi:

 

“Sao con về mà không nói một tiếng? Cứ đột ngột như vậy, định dọa c.h.ế.t mọi người sao?”

 

Chu Tây Dã khó mà giải thích: “Con đi họp, cũng không biết lúc nào mới có thời gian.”

 

Nói về kinh ngạc, còn gì bất ngờ hơn việc anh bước vào nhà và thấy có thêm hai đứa trẻ chứ?

 

Chu Thừa Chí hỏi xong cũng chẳng quan tâm Chu Tây Dã trả lời thế nào, cười hớn hở chạy đến bên Tiểu Chu Kỷ đang trong lòng Chu Thừa Ngọc:

 

“Tiểu Chu Kỷ, có nhớ ông nội không? Lại đây, để ông bế nào.”

 

Tiểu Chu Kỷ vừa thấy Chu Thừa Chí liền hưng phấn vẫy tay, nhào vào lòng ông để được bế.

 

Chu Tây Dã ngạc nhiên phát hiện, Chu Thừa Chí vốn nghiêm túc, giọng nói lúc nào cũng vang như gõ trống, vậy mà giờ lại mềm mỏng, cười cười giả bộ nũng nịu như vậy.

 

Khương Tri Tri cười nhìn Chu Thừa Chí bế Tiểu Chu Kỷ đi vòng quanh nhà hết lần này đến lần khác, rồi quay sang nói với Chu Tây Dã:

 

Hạt Dẻ Rang Đường

“Bố thương Tiểu Chu Kỷ nhất, hễ rảnh là bế bé, nếu được nghỉ thì sẽ bế bé ra ngoài, chẳng để ai có cơ hội bế cả.”

 

Chu Tây Dã nhìn mà thấy mắt nóng lên, vì có thêm hai đứa trẻ trong nhà mà cảm giác như có nhiều thứ hơn, quần áo, đồ chơi của trẻ con có ở khắp nơi.

 

Ngay cả trên sàn cũng dành một khoảng trống, dùng rào gỗ bao quanh, để hai đứa bé bò chơi bên trong.

 

Nụ cười trên mặt Chu Thừa Chí và Phương Hoa chưa từng tắt, thêm cả giọng nói thỉnh thoảng vang lên của Chu Thừa Ngọc, khiến cả ngôi nhà trở nên nhộn nhịp, ấm áp hơn hẳn.

 

Lúc ăn cơm, hai đứa trẻ được đặt trong rào chắn, mỗi bé cầm một cái bánh bao, không khóc cũng không quấy, cứ thế gặm bánh bao cho đến khi người lớn ăn xong.

 

Phương Hoa và Chu Thừa Ngọc vừa ăn cơm vừa không rời mắt khỏi hai đứa nhỏ, sợ chúng cắn miếng bánh quá to rồi bị nghẹn.

 

Chu Tây Dã cũng thỉnh thoảng nhìn hai đứa trẻ đang ngồi trên thảm, hai nhóc con mỗi lần cắn bánh bao lại nhìn nhau cười vui vẻ, còn đập bánh xuống đất, hoạt bát và đáng yêu vô cùng. Anh tò mò hỏi:

 

“Chúng… không quậy phá sao?”

 

Phương Hoa cười: “Chúng rất ngoan, chưa bao giờ quấy rầy người lớn khi ăn cơm. Hơn nữa, cách này của Tri Tri rất hay, quây lại như vậy cũng không lo chúng bò lung tung.”

 

Khương Tri Tri thấy Chu Tây Dã ăn rất nhanh, không nhịn được bật cười:

 

“Nếu chúng không vui, chúng sẽ thể hiện, anh không cần lo. Hai đứa chúng nó có thể tự chơi với nhau mà.”

 

Sau bữa tối, Chu Thừa Chí và Phương Hoa dẫn hai đứa nhỏ ra ngoài dạo chơi.

 

Khương Tri Tri cười nói với Chu Tây Dã: “Đến giờ mà không dẫn bọn trẻ đi dạo, lát nữa mấy bác hàng xóm sẽ tìm đến nhà đấy, ngày nào cũng phải bế chúng chơi một lúc.”

 

 

Chu Tây Dã trước đây đã nghe nói hai đứa nhỏ được mọi người trong đại viện yêu quý, nhưng không ngờ lại được cưng chiều đến vậy. Anh nhìn Khương Tri Tri, đáy mắt mang theo ý cười:

 

“Tất cả là nhờ em, nên bọn trẻ mới được yêu thích như vậy.”

 

Khương Tri Tri liếc về phía bếp, thấy chị Trần đang rửa bát, liền dịch lại gần Chu Tây Dã một chút, vai sát vào vai anh:

 

“Em thấy anh thay đổi rồi!”

 

Chu Tây Dã hơi sững sờ: “Gì cơ?”

 

Khương Tri Tri cong mắt cười: “Em thấy anh thay đổi đấy. Hơn một năm qua, anh học được gì mà bây giờ lại biết nói mấy lời ngọt ngào như vậy?”

 

Chu Tây Dã cúi mắt, nhìn người phụ nữ đang tựa vào n.g.ự.c mình. Lông mày anh cong lên, đôi mắt sáng rực, mang theo ý cười.

 

Anh vô thức đưa tay xoa nhẹ lên đỉnh đầu cô: “Anh chỉ đang khách quan tường thuật lại thôi.”

 

Buổi tối, Khương Tri Tri nhờ Chu Tây Dã giúp tắm cho hai đứa nhỏ. Mỗi bé một chậu tắm riêng, vừa ngồi vào nước liền không chịu ra, hai bàn tay nhỏ không ngừng vỗ nước, làm nước b.ắ.n tung tóe khắp nơi.

 

Chu Tây Dã lúng túng, tay chân luống cuống, một đứa cũng không xử lý được.

 

Đợi đến khi tắm xong cho hai đứa trẻ, quần áo trên người anh đã ướt sũng từ đầu đến chân.

 

Phương Hoa và Chu Thừa Ngọc cười, ôm hai đứa bé lên lầu đi ngủ. Trước khi đi, Phương Hoa còn cố ý dặn dò Khương Tri Tri:

 

“Buổi tối, con cũng đừng lên xem bọn trẻ nữa nhé, có mẹ và cô con ở đây rồi, cứ yên tâm đi.”

 

Khương Tri Tri hơi ngại ngùng, chẳng phải đây là đang nói thẳng với cô rằng, cứ tận hưởng thế giới hai người đi, không cần lo lắng cho bọn trẻ sao?

 

Chu Tây Dã tắm xong quay về phòng, trong đầu vẫn nghĩ, chăm con thực sự không phải chuyện dễ dàng.

 

Phòng ở tầng một so với trước đây đã thay đổi rất nhiều. Bên cạnh giường lớn có thêm một chiếc giường đơn, không gian rộng hơn hẳn. Trên giường có chăn nhỏ và đệm nhỏ của trẻ con. Chiếc bàn ba ngăn cạnh cửa sổ đã được dời đi, thay vào đó là hai chiếc cũi trẻ em, bên trên đặt quần áo và tã lót của bọn trẻ.

 

Những chậu hoa trước đây đặt trên bệ cửa sổ cũng được thay thế bằng đồ chơi và những món đồ nhỏ dành cho trẻ con.

 

Chu Tây Dã đứng trong phòng nhìn một lát, sau đó bắt đầu xếp gọn quần áo và tã lót trên cũi trẻ em, rồi sắp xếp lại đống đồ chơi trên bệ cửa sổ cho ngay ngắn.

 

Góc phòng còn có hai con ngựa gỗ nhỏ, trông đáng yêu vô cùng.

 

Khương Tri Tri lên tầng hai chơi với hai đứa bé một lúc, sau đó tắm rửa trên đó. Mãi đến khi bị Phương Hoa giục liên tục, cô mới xuống lầu.

 

Lúc quay về phòng, cô lại có chút cảm giác e thẹn.

 

Hai người thậm chí đã có con với nhau, vậy mà khoảnh khắc này lại sinh ra sự ngại ngùng kỳ lạ, xen lẫn một chút hồi hộp và mong đợi.

 

Cô đẩy cửa vào, khuôn mặt hơi ửng đỏ. Nhìn thấy căn phòng gọn gàng ngăn nắp, ngay cả tã lót cũng được gấp gọn gàng, cô không nhịn được bật cười:

 

“Thật ra không cần gấp đẹp thế này đâu, mai tụi nhỏ chơi, chưa đến mười phút là sẽ bới tung hết lên thôi. Để trên cũi, bọn chúng sẽ quăng hết đồ xuống đất.”

 

“Lộn xộn một chút cũng chẳng sao.”

 

Chu Tây Dã xoay người, nhìn Khương Tri Tri đang đi đến với hai tay giấu sau lưng, liền bước lên một bước, vươn tay ôm chặt cô vào lòng.

 

Khương Tri Tri hơi sững lại. Rất hiếm khi thấy Chu Tây Dã có cảm xúc mãnh liệt thế này ngoài lúc trên giường. Cô có chút hiểu lầm ý anh:

 

“Chờ một chút đã, Tiểu Chu Kỷ và Thương Thương còn chưa ngủ hẳn, nếu lát nữa bọn trẻ quấy, em vẫn phải lên xem.”

 

Chu Tây Dã vẫn ôm cô chặt chẽ, hơi cúi đầu, áp má vào tai cô, giọng nói trầm ấm:

 

“Kể cho anh nghe đi, về lúc em mang thai và sinh bọn trẻ… được không?”

Bình Luận (0)
Comment