Thập Niên 70: Tiểu Bánh Bao Pk Mẹ Kế

Chương 30

Mạnh Kim Ngọc nhìn trên người Khương Hoán Minh là áo sơ mi sợi tổng hợp phẳng phiu, nếu như ôm con bị đè nhăn thì phải làm sao?

“Mẹ bế con…” Mạnh Kim Ngọc liếc mắt nhìn Khương Hoán Minh với vẻ khẩn trương, vội vàng bế Dữu Dữu lên.

Không bế cũng không biết đứa trẻ này thật sự nặng quá, vừa mới đứng lên, cả người cô ta đã sắp bị đè ngã.

Nhà mẹ đẻ của Mạnh Kim Ngọc ở thôn Tường Ngọc, cách thôn Phượng Lâm không xa nhưng đi đường cũng đến mấy cây, còn phải qua một đoạn đường núi gập ghềnh nữa.

Khương Hoán Minh giống như một đại gia đi ở phía trước với vẻ mặt không cảm xúc. Mà Mạnh Kim Ngọc thì khiêng một đứa trẻ, mỗi một bước đi đều thở hồng hộc. Bàn tay nhỏ của đứa trẻ béo móc trên vai của cô ta, đung đưa bàn chân nhỏ.

Cứ như vậy, khi cô ta đi đường trọng tâm của cơ thể càng bất ổn hơn.

Mạnh Kim Ngọc không nhịn được mà liếc mắt trừng cô bé, đè thấp giọng nói: “Còn như vậy nữa thì con xuống tự đi đi!”

Ai biết Dữu Dữu lại mở to mắt nhìn cô ta với vẻ tủi thân, trông như sắp khóc thành tiếng đến nơi.

Mạnh Kim Ngọc nhanh chóng liếc mắt nhìn bóng lưng của Khương Hoán Minh, vội vàng bịt miệng cô bé lại: “Bế bế bế, mẹ xin con đừng khóc.”

Sau nửa phút, nước mắt của Tiểu Bánh Bao nói thu là thu, chân nhỏ lại đong đưa một cách càng vui vẻ hơn.

Mạnh Kim Ngọc không dám oán trách nửa lời nào nữa, chỉ đành nhanh chóng hầu hạ tiểu tổ tông này cho tốt, sải bước dài nhanh chóng tiến lên.

Cô ta đi mà thở như hết hơi, sau lưng đau không chịu được quả thật là khóc không ra nước mắt.

Đợi cuối cùng cũng đến được nhà mẹ đẻ thì thật sự như sắp đi nửa cái mạng!



Nhà mẹ đẻ của Mạnh Kim Ngọc ở cuối thôn Tường Ngọc.

Khương Hoán Minh đứng ở ngoài cửa chắp tay sau lưng với vẻ ghét bỏ, giống như một anh con rể giàu có không thể tới chốn nghèo khổ này được, thậm chí còn không muốn giơ tay gõ cửa.

“Cốc cốc cốc…” Mạnh Kim Ngọc vừa thở hổn hển vừa giơ tay gõ cửa.

Dữu Dữu nghiêng gương mặt nhỏ quan sát nơi này.

Số lần cô bé tới nhà bà ngoại không nhiều, nhưng mỗi lần tới cậu đều không có ở nhà mà chỉ có bà ngoại thui thủi một mình.

“Ai đó?” Cùng với tiếng bước chân “lộc cộc lộc cộc,” cửa phòng “soạt” một cái bị đẩy ra.

Trong nhà tối tăm lại còn phả ra một mùi ẩm mốc, bà cụ Lý lưng còng đứng ngược nắng cố hết sức nhìn bọn họ, vừa trông thấy người bà ta lập tức sững sờ.

“Mẹ.” Mạnh Kim Ngọc gọi một tiếng.

“Sao các con lại tới đây?” Bà cụ Lý lấy lại bình tĩnh, nói với Khương Hoán Minh: “Mau vào nhà ngồi đi.”

Tiểu Bánh Bao hít một hơi thật sâu, xoa hai tay đi vào nhà.

Trong nhà rất im ắng.

Tường đất vàng và rèm tranh tồi tàn, tình hình ở nhà bà ngoại vẫn luôn không tốt cho lắm, là nhà nghèo khó có tiếng ở trong thôn.

Khương Hoán Minh không lên tiếng mà đi thẳng vào phòng. Anh ta vẫn luôn coi thường gia đình này. Nhà mẹ đẻ của Mạnh Kim Ngọc không phải đèn cạn dầu, năm đó hai người đều đã nói rõ thời gian phải đi làm giấy chứng nhận kết hôn nhưng đột nhiên bên đó lại nói với bà mối đòi thêm sinh lễ.

Những năm này, Khương Hoán Minh và nhà bọn họ không qua lại nếu không phải vì tiền mua xe đạp thì anh ta sẽ không tới nơi này.

Nhưng, khoản tiền này thật sự có thể lấy về được sao?

Sợ là Mạnh Kim Ngọc lấy đi trợ cấp cho nhà mẹ đẻ đã là một đi không trở lại rồi.

Khương Hoán Minh tìm một cái ghế gỗ ngồi xuống, sau đó Tiểu Bánh Bao cũng “lạch cạch lạch cạch” kéo một cái ghế nhỏ tới ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh ta.

“Các con qua đây là có chuyện gì sao?” Bà ngoại ngồi trước mặt Khương Hoán Minh, hai tay đan chặt vào nhau với vẻ mặt mất tự nhiên.

Khương Hoán Minh liếc mắt nhìn bà ta một cách lạnh lùng.

Mạnh Kim Ngọc vội vàng bảo: “Mẹ, chúng ta vào trong nói.”

Đợi mẹ kế kéo bà ngoại vào trong phòng, Dữu Dữu nhanh chóng vểnh lỗ tai lên nghe. Âm thanh truyền tới từ trong phòng rất nhỏ, xì xầm xì xầm, rõ ràng là đè thấp giọng nói cũng không biết là đang bàn bạc chuyện gì.

Cô bé muốn qua đó nhìn lại đối diện với ánh mắt của Khương Hoán Minh.

Tiểu Bánh Bao lặng lẽ thở dài, cũng không biết cha đang nhẫn nại gì nữa.

Lúc này, âm thanh phát ra từ trong phòng càng ngày càng lớn, càng ngày to, hình như là đang cãi nhau.

Dữu Dữu chớp đôi mắt sáng ngời. Thân là người sinh thành và nuôi nấng mẹ, chắc hẳn bà ngoại vừa liếc mắt cái đã có thể phát hiện ra cái thứ hàng giả mẹ kế này chứ?

Dữu Dữu mong rằng bà ngoại có thể chọc thủng bộ mặt thật của cô ta.
Bình Luận (0)
Comment