Thập Niên 70 Tiểu Kiều Thê Mẹ Kế

Chương 37


“Về sau có cha xem, con bé Thần Thần kia chắc chắn sẽ không phải chịu tủi thân.

”Hàn Cánh còn chẳng thèm nhướng mày lên, tiếp tục xắn tay áo vì đánh Hàn Lực mà bị rớt xuống lên tới chỗ cánh tay.

Anh đảo mắt nhìn một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Hàn Lỗi cùng với vợ anh ta đang đứng xem trò bên cạnh.

Ông Hàn kết hôn lần hai, cưới bà Hàn, năm thứ hai sau khi bà Hàn gả tới đã đẻ được một đôi long phượng thai, chính là Hàn Lỗi và Hàn Phượng.

Hàn Lỗi rất được ông Hàn và bà Hàn yêu thích, cũng là điểm chí mạng của hai người bọn họ.

Vào nháy mắt tầm mắt Hàn Lỗi đối diện với tầm mắt Hàn Cánh, trái tim anh ta như ngừng đập, cả người cứng đờ, sau đó có khí lạnh rót xuống từ trên đỉnh đầu.


Bắp chân anh ta run rẩy đập vào nhau, cả người không chịu khống chế mà lùi về sau, khô cằn hô lên: “Anh hai.

”Hàn Cánh thờ ơ đáp lại, sau đó bước nhanh về phía trước.

Trong tiếng kinh hô của bà Hàn, anh đè Hàn Lỗi ép người lên tường, đưa tay bóp cổ họng anh ta.

Vợ Hàn Lỗi là Hạnh Hoa muốn ngăn cản, nhưng ánh mắt Hàn Cánh quá hung ác, không chừa lại chút tình cảm nào, lạnh lùng quét qua cô ta, khiến cô ta như bị cố định tại nguyên chỗ.

Hạnh Hoa không dám bước lên trước lại sợ mẹ chồng tính sổ, chớp chớp mắt, giã vờ ngã trên mặt đất bắt đầu kêu khóc.

Bà Hàn đang cầm chổi cũng không đánh Trần Thúy Hoa nữa mà nhấc chân chạy nhanh tới, liều mạng kêu khóc muốn bảo vệ con trai bảo bối của mình, hùng hổ vô cùng:“Lão nhị, mày đáng chịu ngàn đao, đây là em trai mày đó! Sao mày có thể xuống tay được! Mày đúng là đồ vong ơn phụ nghĩa không biết báo ân, là súc sinh!”Hàn Cánh không nghe không màng, chỉ lạnh giọng hỏi: “Hàn Lỗi, tao hỏi mày, Thần Thần gọi mày là gì?”Hàn Lỗi lạnh run: “Chú, chú út?”Hàn Cánh gật đầu, vẻ mặt tán đồng.


Sau đó, anh trực tiếp đấm một đấm lên bụng Hàn Lỗi.

Hàn Lỗi đau tới cuộn tròn cả người lại, nếu không phải cánh tay Hàn Cánh còn đang đè chặt anh ta, có lẽ anh ta đã co quắp nằm trên mặt đất.

Hàn Cánh túm Hàn Lỗi, đảo người, để anh ta nhìn bà Hàn đang cầm chổi, hỏi tiếp:“Hàn Lỗi, bà ta là gì của mày?”Hàn Lỗi không giỏi chịu đánh như Hàn Lực, không nhịn được mà nôn một ngụm nước bọt có kèm máu lên đất.

Hai tay anh ta túm lấy cánh tay Hàn Cánh, cả người run rẩy cầu xin tha thứ:“Mẹ em, anh hai, em sai rồi, anh tha cho em đi.

Về sau em nhất định sẽ đối xử tốt với Thần Thần.

”“Anh hai, anh yên tâm, sau này em nhất định sẽ chăm sóc Thần Thần như chăm sóc con ruột của mình.

”.

Bình Luận (0)
Comment