Nguyễn Trường Sinh không nói gì nhiều với hai đứa nhóc đang nắm tay nhau, chỉ hỏi: “Ông cụ thế nào rồi?”
Người lớn tuổi chỉ cần té ngã thôi cũng đã không phải là chuyện nhỏ rồi. Huống chi còn ảnh hưởng đến xương cốt thì càng không thể nói là không có gì đáng ngại, vì vậy Nguyễn Khê nhìn anh ấy nói: “Cũng không còn cách nào khác nữa, dù sao cũng chỉ có thể nằm thôi.”
Nguyễn Trường Sinh không quen ông thợ may, cũng không quá quan tâm, chỉ hỏi một câu rồi thôi.
Anh ấy rọi đèn pin đưa Nguyễn Khê và Lăng Hào trở về, trước tiên đưa Lăng Hào đến nhà sàn, sau đó mới về nhà với Nguyễn Khê.
Hai chú cháu đi trên đường, Nguyễn Trường Sinh hỏi Nguyễn Khê: “Cháu rất thích cái tên nhóc ngốc kia sao?”
Nguyễn Khê trả lời vô cùng dứt khoát: “Thích ạ, vẻ ngoài đẹp, tính tình cũng tốt nữa.”
Tìm đâu ra một em trai nhỏ ngốc nghếch đáng yêu khiến cho người ta phải thương như vậy chứ, trong thôn toàn là đám khỉ như Cao Hải Dương.
Cao Hải Dương chính là cái loại mà hồi nhỏ thì là gấu con nghịch ngợm phá phách, bây giờ thì là gấu thiếu niên.
Đối với những đứa nhóc mười mấy tuổi này, cô hận không thể một ngày đánh mười bữa.
Nguyễn Trường Sinh chợt nói tiếp: “Chú thấy nó không ngốc chút nào.”
Nguyễn Khê liếc anh ấy một cái: “Vốn là không có ngốc mà, không phải cháu đã nói với chú rồi sao?”
Nguyễn Trường Sinh nhịn không được bật cười. Anh ấy chỉ cảm thấy Nguyễn Khê này vẫn còn ngây thơ lắm, căn bản cũng không có tâm tư về mặt kia, cho nên không hiểu ý tứ trong lời nói của anh ấy, thế là anh ấy cũng không có nói nữa.
Anh ấy nói rằng Lăng Hào không ngốc, tên nhóc đó biết được Nguyên Khê là bé gái có vẻ ngoài xinh đẹp nhất trên núi Phượng Minh.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi về nhà, mọi người trong nhà đều đã đánh răng rửa mặt xong chuẩn bị đi ngủ hết rồi. Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa đều tỏ ra lo lắng về tình trạng sức khỏe của ông thợ may, sau khi nghe Nguyễn Khê nói sơ qua tình trạng của ông ấy rồi mới đi ngủ.
Nguyễn Khê đánh răng rửa mặt xong thì lên giường, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thúy Chi vẫn còn chưa ngủ.
Lúc đầu hai cô cháu đang nói về chuyện khác, đến khi Nguyễn Khê lên giường nằm xuống, Nguyễn Thúy Chi cũng chuyển chủ đề sang ông thợ may. Cô ấy nói với Nguyễn Khê: “Nói như vậy, người bên cạnh ông thợ may cũng không thể rời khỏi ông ấy được.”
Nguyễn Khê ‘dạ’ một tiếng: “Sáng mai cháu phải đến sớm một chút.”
Cô sợ ông ấy muốn vào nhà vệ sinh, tự mình đứng dậy sẽ rất tốn sức, xương sườn chắc chắn sẽ phải rất cố sức.
Nói xong, cô nghĩ đến chuyện gì đó, rồi lại nói với Nguyễn Thúy Chi: “Cô ba, cô đi với cháu đi ạ.”
Dù sao cô cũng chỉ là một cô nhóc mười mấy tuổi, cho dù là sức lực hay là các mặt khác đều không được tốt lắm. Chăm sóc một người nặng như ông thợ may thật không phải là chuyện dễ dàng gì, nhất là đỡ ông ấy từ trên giường xuống.
Nếu như có người giúp đỡ cô, vậy thì có thể dễ dàng hơn một chút.
Vừa hay nếu như Nguyễn Thúy Chi đi cùng, cô có thể dạy Nguyễn Thúy Chi học dùng máy may và học may quần áo.
Nguyễn Thúy Chi suy nghĩ một chút rồi nói: “Ông thợ may sẽ không có ý kiến gì chứ? Tính cách của ông ấy có hơi kỳ cục.”
Nguyễn Khê nói: “Tính cách của ông ấy kỳ cục chứ không phải đầu óc có vấn đề đâu ạ. Cô đến giúp cháu cùng chăm sóc ông ấy, sao ông ấy lại có ý kiến được chứ? Ông ấy hẳn phải rất biết ơn cô mới đúng. Cháu cũng có không để ông ấy dạy cho nghề cho cô, cháu tự dạy là được ạ.”
Nguyễn Thúy Chi nghĩ lại một chút rồi cười nói: “Vậy cô đi với cháu.”
Kể từ khi ông thợ may đưa Nguyên Khê đến thôn may quần áo vào năm trước, cô ấy đã nhìn thấy dáng vẻ của Nguyên Khê khi may quần áo. Sau này Nguyễn Khê lại dạy cho cô ấy thắt cúc áo, trong lòng cô ấy đã rất ngứa ngáy và thật sự rất muốn học.
DTV
Nếu như bây giờ Nguyễn Khê đưa cô ấy đi, cô ấy đương nhiên rất vui.
Nguyễn Thúy Chi vui vẻ chìm vào giấc ngủ, ngày hôm sau thức dậy sớm cùng với Nguyễn Khê.
Hai người đánh răng rửa mặt xong cũng không có ăn cơm ở nhà. Khi sắc trời phía đông có hơi sáng lên, bọn họ bèn đi tới nhà ông thợ may.
Khi bọn họ đến nhà ông thợ may cũng vừa lúc ông ấy tỉnh lại, thế là Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi cũng nhau cẩn thận đỡ ông ấy dậy, vừa đỡ Nguyễn Khê vừa dặn dò: “Nửa người trên đừng dùng sức, cũng đừng di chuyển quá mạnh, chậm một chút nhẹ một chút...”
Chờ ông ấy đi vệ sinh xong, lại giúp đỡ ông ấy rửa mặt đơn giản một chút rồi dìu ông ấy trở về nằm xuống lại. Nguyễn Khê mới nói với ông ấy: “Con đưa cô ba của con đến để cùng chăm sóc thầy, thầy không để ý chứ ạ?”