Mẹ của Tạ Đào nghe thấy lời này thì đầy một bụng tức giận: “Vốn con gái đã gả đi thì không nên ở nhà mẹ đẻ, kêu bọn họ đưa về lại nhà chồng thì bọn họ lại còn nổi nóng nữa sao? Nó cứ nhất định phải giữ chị ba của nó ở trong nhà, vậy thì dẹp đi, chúng ta không gả cho người như vậy. Chính bọn họ không ngại mất mặt, chúng ta còn ngại gì mất mặt chứ. “
Tạ Dao rủ mày không nói lời nào, hai ngón tay móc vào nhau.
Nhìn thấy vẻ mặt của Tạ Đào, thím của cô ấy lại mở miệng nói: “Đào Tử, nếu nó đã không muốn đưa chị ba của nó đi mà cứ nhất định phải giữ ở nhà, vậy thì chuyện cưới xin này chúng ta chắc chắn không thể làm được, chúng ta tuyệt đối không thể nhượng bộ. Cũng không hoàn toàn là chuyện gì mất mặt, cháu xem thái độ của Nguyễn Trường Sinh đối với chị ba của nó như vậy, về sau nó không phải là nuôi chị ba nó suốt cả một đời sao? Nếu như cháu gả đi theo nó, sau này chẳng những phải nuôi ba mẹ nó cùng với nó, mà còn phải nuôi cả người chị ba này của nó nữa, chúng ta không thể để bị thua lỗ được. Nếu như nó đưa chị ba nó về nhà chồng, thì có thể suy xét chuyện cưới xin này, còn nếu không đưa thì nhất định không thể suy xét “.
Tạ Đào hít mũi ngẩng đầu: “Cháu biết rồi ạ, cho nên cháu sẽ không nhượng bộ. Để cho anh ấy trở về bình tĩnh suy nghĩ kỹ lại một chút đi, có thể lời nói lúc nổi nóng đều là nói nhảm. Nếu như anh ấy suy nghĩ kỹ rồi, bằng lòng đưa chị ba của anh ấy trở về, cháu sẽ xác định chuyện cưới xin với anh ấy. Nhưng nếu anh ấy vẫn không muốn như cũ thì quên đi. Anh ấy không đưa chị ba của anh ấy đi, cháu không tin anh ấy có thể tìm được bạn gái.”
Nhìn mặt trời, có lẽ đã đến giờ ăn trưa rồi. Lưu Hạnh Hoa dọn đồ may vá, chào bà Triệu rồi đứng dậy rời đi, về nhà nấu cơm trưa. Bà Triệu bảo bà ấy đi từ từ rồi cũng dọn khay đan, đứng dậy đi nấu cơm.
Lưu Hạnh Hoa về nhà xúc gạo đổ vào nồi, đậy kín nắp, sau khi ngồi yên vị trước bếp thì bắt đầu nhóm lửa. Bỗng nhiên nhìn thấy bà mối Phương xuất hiện ngoài cửa.
Bà mối Phương thấy Lưu Hạnh Hoa ở nhà, không hề khách khí mà nhấc chân tiến thẳng vào trong nhà, thuận miệng nói: “Ôi chao, giữa Tiểu Ngũ Tử và cô con nhà họ Tạ xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng phải đang yêu đương vui vẻ và chuẩn bị đính hôn rồi sao? Tại sao lại cãi nhau rồi?”
Vì xảy ra chuyện này nên bây giờ Lưu Hạnh Hoa không còn nhiệt tình với bà mối Phương nữa, càng không thèm nhổm người lên rót nước cho bà ta.
Bà ấy chỉ nhìn ngọn lửa đang nhóm trong bếp, vẻ mặt và giọng nói đều hời hợt, nói: “Bà là người mai mối cho bọn chúng, tại sao bọn chúng cãi nhau bà lại chạy đến hỏi tôi? Bà nói hạt vừng thành dưa hấu, bà nói xem đã xảy ra chuyện gì?”
DTV
Bà mối Phương bị mắng cũng không thấy xấu hổ, nhưng không tiếp tục giả ngốc nữa. Bà ta mỉm cười, ngồi xuống nói: “Vậy tôi cũng không phải vì chuyện của Tiểu Ngũ Tử có thể thành công sao? Cô nhóc nhà họ Tạ đúng là rất tốt, từ ngoại hình đến nhân phẩm. Mặc dù không phải là nghìn người có một nhưng cũng coi như là trăm người có một.”
Bà ta là người mai mối nói chuyện kết hôn không phải cứ nóng lòng se duyên là sẽ thành, là sẽ vui vẻ, mà còn phải vì cái miệng của bà ta nữa. Khi hai bên chạy có thể ăn ngon một ít, nếu như duyên thành thì có thể mang nhiều đồ tốt về nhà, kể cả rượu và thịt.
Vì thế khi bà ta làm mai mốt thường không quan trọng mắt nhìn lắm, chỉ chuyên tâm nói những gì người ta thích nghe. Nói hạt vừng thành dưa hấu thì đã sao, chỉ cần có thể thành là được. Dù sao trước khi hai người kết hôn cũng gặp mặt nhau khá nhiều lần, chủ yếu là do bà ta làm mối.
Sau này người ta có oán giận gì, bà ta cũng không để ý cho lắm.
Bây giờ không thể giấu được chuyện nhà họ Nguyễn nữa, bà ta bị nhà họ Tạ oán trách đầu tiên. Mặc dù như vậy, nhà họ Tạ vẫn muốn làm chuyện kết hôn này. Nhưng họ muốn thêm điều kiện, cho nên bảo bà ta chạy đến đây nói chuyện tử tế với Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa.
Nguyễn Trường Sinh và Tạ Đào nói chuyện không hiểu nhau, tức giận không bàn bạc được, chắc chắn không thể bình tĩnh.
Bây giờ Lưu Hạnh Hoa dã không còn suy xét nhà họ Tạ, chỉ nói: “Vậy thì tốt, nhưng thật tiếc Tiểu Ngũ Tử nhà chúng tôi không xứng.”
Bà mối Phương mỉm cười nói: “Tôi thấy hai đứa nó rất xứng, trời sinh một cặp.”
Lưu Hạnh Hoa cười lạnh: “Bà có chuyện gì thì nói thẳng ra đi, chắc không phải đến tìm tôi để đền tội đâu nhỉ?”
Đã thành ra như vậy, bà mối Phương không vòng vo nữa. Bà ta nhìn Lưu Hạnh Hoa nói: “Vậy tôi nói thẳng, nhà họ Tạ đồng ý với chuyện kết hôn này. Cho dù cả ba mẹ nhà họ Tạ và cô nhóc ấy đều rất có cảm tình với Tiểu Ngũ Tử nhà các bà, nhưng bây giờ có một điều kiện như thế này: Bảo mấy người tiễn Thúy Chi về nhà chồng, chuyện này sẽ thuận lợi.”