Nguyễn Khê cười: “Chị là chị của em, dĩ nhiên là chị không được hoảng, chị mà hoảng thì không phải em sẽ càng hoảng hơn sao?”
Nguyễn Khiết đã ngộ ra ý của cô: “Thế nên là chị vẫn luôn giả vờ à? Chị giả vờ hay thật đấy, đúng thực là khi em nắm tay chị và ở bên cạnh chị thì trong lòng em sẽ thấy yên tâm hơn rất nhiều.”
Đây chính là cảm giác khi có người dẫn dắt và bảo vệ.
Nguyễn Khê nói: “Ông bà nội không có ở đây, không một ai có thể bảo vệ chúng ta, nhất là khi vào trong thành phố, lạ nước lạ cái, chúng ta không thể trông chờ vào ai cả, nếu như chị không cứng rắn hơn thì chúng ta phải sống thế nào chứ?”
Nguyễn Khiết ngẫm nghĩ: “Bác trai bác gái…”
Nguyễn Khê hắng giọng và nói nhỏ: “Đừng trông mong, không mong chờ gì được đâu…”
Nguyễn Khiết khẽ mím môi rồi nhìn ra sau lưng một cái, sau đó không tiếp tục nói chủ đề này nữa.
Xe lửa hú còi, đến ga dừng xe.
Nguyễn Khiết được Nguyễn Khê đánh thức, hai người cầm đồ đạc đi theo Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh theo sau đoàn người xuống xe.
Nguyễn Khiết còn hơi mơ màng, cô ấy theo sát phía sau Nguyễn Khê và hỏi: “Đến nơi rồi sao?”
Nguyễn Khê giơ tay lau mặt cô ấy: “Ừm, tới rồi.”
Nghe thấy Nguyễn Khê nói thế, Nguyễn Khiết bèn vừa đi vừa quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, trông thấy sân bên ngoài còn rộng rãi và hiện đại hơn nhiều so với sân ga ở huyện, cô ấy lại bắt đầu không nén được sự căng thẳng, đến nhịp thở cũng bất giác đè nén lại.
Ngồi xe lửa hết hai ngày rưỡi, sự mệt mỏi đã khiến cô ấy tạm thời quên đi căng thẳng, nhưng bây giờ vừa nghĩ đến chuyện mình đã vào thành phố, hơn nữa còn phải đến nhà bác cả ngay lập tức, sẽ gặp được mấy người em trai em gái họ, cô ấy liền lo lắng.
Đương nhiên là Nguyễn Khê vẫn không căng thẳng hay lo lắng chút nào cả, cô chỉ cảm thấy rất đau khổ.
Sau khi xuống xe và đặt chân lên sân ga, cô dừng lại hít thở sâu mấy hơi, cô hà hơi mạnh đến mỗi miệng phồng cả lên.
DTV
Cô không thích đi xe, với cô mà nói thì đi xe hai ba ngày còn đau khổ hơn là leo núi hai ba ngày nữa.
Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến lúc xuống xe, dĩ nhiên là phải cố gắng hít thở vài hơi.
Phùng Tú Anh thấy cô như thế thì chỉ hỏi: “Say xe à?”
Nguyễn Khê lắc lắc đầu, sau đó xách hành lí đi về phía trước.
Hiện tại đang là lúc chạng vạng, những tia nắng còn sót lại của ánh hoàng hôn chiếu rọi trên sân ga và kéo dài chiếc bóng của mọi người.
Nguyễn Trường Phú bế Nguyễn Hồng Binh đi ở đằng trước, còn Phùng Tú Anh thì xách hành lí và dắt theo Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết đi theo đằng sau.
Bà ta sợ Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết mới vào thành phố mơ mơ màng màng bị lạc mất nên liền đi lùi về sau một chút.
Theo dòng người đi ra khỏi sân ga, sau đó lại có một chiếc xe Jeep đến đón họ.
Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết theo Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh lên xe, sau khi ngồi xuống, hai người lại hít thở sâu vài cái.
Phùng Tú Anh nhìn thấy dáng vẻ rất không thoải mái của cô bèn nói: “Sẽ đến ngay thôi.”
Nguyễn Khê nghe thấy lời này cũng không có cảm giác gì, nhưng Nguyễn Khiết lại bất giác căng chặt dây thần kinh.
Khi ngồi trên xe cô ấy vẫn ôm cứng ngắc cánh tay của Nguyễn Khê, quay đầu nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài ô cửa, nín thở nhìn thành phố lớn mà cô ấy chỉ từng được nghe kể từ miệng của người khác - bên đường có nhà cao tầng, trên đường lại có không người đi bộ hoặc đi xe đạp chạy qua chạy lại.
Thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một con xe hơi.
Dĩ nhiên là cô ấy căng thẳng và lo lắng đến nỗi không thể thốt ra lời, Nguyễn Khiết lặng lẽ nhìn tất cả mọi thứ ở bên ngoài, đang lúc chìm đắm thì xe đột ngột dừng lại, cùng lúc đó thì nghe thấy Nguyễn Trường Phú nói một câu: “Đến nơi rồi.”
Cô ấy kinh ngạc đến nỗi thần trí bay vèo về, sau đó lại thấy Nguyễn Trường Phú nói với Phùng Tú Anh: “Đơn vị của anh có việc gấp nên không xuống, em đưa hai đứa nó vào trong rồi sắp xếp cho ổn thỏa, không cần chờ anh về dùng cơm tối đâu, anh không chắc là sẽ về nhà.”
Từ lâu Phùng Tú Anh đã quen với sự bận rộn của Nguyễn Trường Phú, bà ta đáp: “Anh cứ yên tâm làm việc đi.”
Nói dứt lời bà ta bèn mở cửa xe dắt Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Hồng Binh xuống, rồi ra sau cốp xe lấy hành lí.
Bà ta xách hành lí nhìn theo con xe Jeep đi xa dần, sau đó quay đầu nhìn Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và nói: “Là ngôi nhà trước mặt này.”
Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết nhìn về căn nhà nhỏ một tầng ngay trước mặt, chỉ thấy Nguyễn Hồng Binh đã tung ta tung tăng chạy qua đó.
Cậu ta vừa chạy vừa reo lên: “Anh ba, anh năm, em về rồi đây!”
Hôm nay là ngày chủ nhật, trong nhà ngoại trừ hai cậu con trai không có ở nhà, ba cô con gái còn lại đều có mặt.