Cô ấy sợ mình nói bậy bạ sẽ trở thành trò cười, mà cũng chẳng biết nói gì nên mọi thứ đều học theo Nguyễn Khê hết, cô ấy cũng nói theo: “Chào mọi người.”
Diệp Thu Văn nở nụ cười để lộ ra hàm răng đều như bắp, cô ta thấy Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết như thế thì vội cười nói: “Các em hơi khách sáo quá rồi, ở đây không cần phải xa cách như thế, cũng không cần giữ kẽ, cứ thoải mái thôi, có chuyện gì cứ đến tìm chị là được.”
Nghe thấy lời này, Nguyễn Khê không nhìn cô ta thêm nữa, cô vươn tay lấy một cốc nước trên khay, sau đó nhàn nhạt nói một câu: “Đây là nhà của tôi, tất nhiên là tôi sẽ không khách sáo hay giữ kẽ gì hết, không có ai lại đi giữ kẽ ở nhà của chính mình cả.”
Nghe thấy câu này, trong nháy mắt nụ cười trên mặt của Diệp Thu Văn cứng lại, thậm chí có phần gượng gạo.
Làm sao mà Phùng Tú Anh không nghe ra được lời nói mang theo gai nhọn của Nguyễn Khê, mặc dù nghe thì có vẻ như ngữ điệu của cô không hàm chứa cảm xúc gì, giống như đang nói một chuyện rất bình thường.
DTV
Bà ta không ngờ Nguyễn Khê sẽ khiến cho Diệp Thu Văn thấy khó xử, trong phút chốc bản thân bà ta cũng rất gượng gạo, thế là bà ta bèn vội lên tiếng: “Tiểu Khê, chị cả con cũng chỉ là quan tâm đến con thôi, đừng có ăn nói với chị cả như thế.”
Trên đường đến đây, thậm chí là trước khi bước vào cửa nhà, Nguyễn Khê không hề muốn dấy lên bất kì xung đột nào với những người trong cái nhà này. Nhưng không biết tại sao, cô lại thấy nụ cười của Diệp Thu Văn rất chướng mắt, nghe lời cô ta nói thì càng không kìm được sự bức bối trong người.
Có thể và có lẽ là trong lòng cô có nỗi tức giận mà chủ cũ đã từng chịu đựng.
Những chuyện đã xảy ra, những chuyện sẽ xảy ra trong tiểu thuyết gốc mà bây giờ vẫn chưa xảy ra.
Tất cả mọi chuyện.
Tâm lý phản nghịch của cô mạnh mẽ đến nỗi hoàn toàn không thể áp chế được nên cô thôi không nhịn nữa, cô nhìn Phùng Tú Anh và nói: “Tôi đã từng nói là tôi lớn lên ở thôn quê không được ai quản giáo hết, từ nhỏ đã không có ai dạy tôi phải nói chuyện thế nào, tôi không biết.”
Biểu cảm trên mặt của Phùng Tú Anh quả thực đã sắp không giữ nổi nữa, nhưng bà ta vẫn cố gắng duy trì.
Là bà ta mắc nợ Nguyễn Khê, trong lòng bà ta dĩ nhiên cảm thấy mang nợ, thế nên bà ta vẫn gắng gượng giữ nụ cười trên mặt: “Tiểu Khê, chúng ta không cần vội gì cả, chúng ta đã đến thành phố nên tự nhiên sẽ còn có nhiều thời gian và cơ hội, mẹ sẽ từ từ dạy con, còn có chị cả của con nữa, con bé nhất là…”
“Cô ta không phải chị cả của con.”
Nguyễn Khê không muốn nghe nên dứt khoát ngắt lời của Phùng Tú Anh.
Cô biết thái độ của mình có chút không được bình thường, nhưng cô đã không thể kìm nén được mà xụ mặt xuống, cô cũng không muốn giả bộ nữa.
Giả bộ khách sáo làm cái quái gì, cô không vui không thoải mái thì sẽ thể hiện ra, cô không muốn phải tỏ vẻ thân thiện trông đáng ghét như thế!
Do đó cô nhìn Phùng Tú Anh và nói rành mạch từng chữ một: “Con mới là chị cả trong cái nhà này.”
Lúc này nụ cười trên gương mặt của Diệp Thu Văn đã hoàn toàn biến mất dạng, Nguyễn Thu Nguyệt ngồi bên cạnh chớp mắt, vẻ mặt ngu nga ngu ngơ. Đây là lần đầu tiên cô bé nhìn thấy trong nhà có người dám làm Diệp Thu Văn bẽ mặt như vậy, hơn nữa cho là chị hai vừa từ dưới quê lên!
Không phải các chị đều bảo những người dưới quê đều là bao cát mặc cho người ta đánh à, sao chị hai này lại trông có vẻ ghê gớm thế chứ!
Không đúng! Chị ấy nói chị ấy mới là chị cả!
Cô bé khép chân lại và đưa tay bưng lấy mặt, mở to mắt bắt đầu xem kịch.
Phùng Tú Anh bị Nguyễn Khê làm cho hết đường xoay sở, ngay lúc bà ta hoàn toàn không biết phải ứng đối thế nào thì bỗng dưng nghe thấy một câu nói vang lên từ phía cầu thang: “Để tôi xem thử ai là chị cả trong cái nhà này nhỉ?”
Nghe thấy giọng nói này, Nguyễn Thu Nguyệt nhìn lên cầu thang, trong lòng tự thêm lời kịch - chị tư đến rồi!
Nguyễn Thu Dương bước vào phòng khách rồi ngồi ngay xuống bên cạnh Diệp Thu Văn, sau đó nghiêng đầu nhìn trái nhìn phải, đánh giá trên dưới Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết một bận rồi nói: “Mới đến đã đòi làm chị cả, ghê gớm thật đấy!”
Rõ rành rành là một con nhà quê!
Nguyễn Khê nhìn Nguyễn Thu Dương và nở nụ cười: “Nguyễn Thu Dương đúng không?”
Nguyễn Thu Dương không khách sáo nhìn Nguyễn Khê: “Chị là Nguyễn Khê hay Nguyễn Khiết?”
Nguyễn Khê nhìn cô ta cười: “Tôi là chị cả của cô.”
Nguyễn Thu Dương cũng bật cười: “Xin lỗi nhé, chị cả của tôi chỉ có duy nhất một người, đó là Diệp Thu Văn.”
Ý cười trên mặt của Nguyễn Khê vẫn không phai đi: “Vậy sao? Thế tại sao hai người một người họ Diệp, còn một người lại họ Nguyễn thế?”