Mũi Nguyễn Thu Dương ửng ửng hồng, suy nghĩ một chút rồi nói: “Được rồi, vậy sau này em sẽ coi bọn họ như không khí.”
Diệp Thu Văn gật đầu: “Làm như vậy là đúng rồi.”
Sau khi Nguyễn Thu Dương và Diệp Thu Văn đi lên lầu, trên bàn ăn không một ai nói chuyện nữa. Ngay cả Nguyễn Hồng Quân, bình thường nghịch ngợm và tò mò giờ cũng cắm đầu ăn cơm, không nói một câu nào.
Suốt cả quá trình, Nguyễn Trường Phú cứ xây xẩm mặt mày, Phùng Tú Anh cũng không biểu lộ gì cả, chỉ chuyên chú ăn cơm.
Nguyễn Khiết không bình tĩnh được như Nguyễn Khê, cô ấy vừa cúi đầu ăn cơm, trong lòng không ngừng căng thẳng.
Nguyễn Khê chỉ làm như không có chuyện gì xảy ra, bình thản ăn xong bữa rồi đặt đũa xuống, chào mọi người một tiếng, sau đó liền cùng Nguyễn Khiết đứng dậy đi ra ngoài. Bọn họ không đi lên lầu mà ra bên ngoài phòng hít thở không khí, nhưng cũng không đi quá xa.
Nguyễn Khiết nhìn Nguyễn Khê nhỏ giọng nói: “Trong lòng Nguyễn Thu Dương thật sự là rất coi thường chúng ta nhỉ?”
Nguyễn Khê thở hắt ra một tiếng: “Cô ta là ai chứ? Chúng ta còn cần cô ta xem trọng sao? Nếu lần sau còn không biết điều, chị sẽ trực tiếp dạy dỗ cô ta, chị là chị cả, giáo huấn một chút cũng coi như là việc nên làm.”
Nói xong cô lại tiếp tục nói với Nguyễn Khiết: “Chính vì bọn họ đều coi thường chúng ta, cảm thấy chúng ta từ nông thôn chỉ biết trồng rau nuôi gà, làm việc nhà, vậy nên chúng ta càng phải cố gắng học tập, rõ chưa?”
Nguyễn Khiết quả thực vẫn không hiểu lắm, cô ấy hỏi: “Nếu chúng ta học giỏi, liệu chú có tìm cho chúng ta một công việc trong thành phố không? Nếu hộ khẩu chuyển sang rồi, có lẽ là sẽ tìm được một công việc nhỉ?”
Nói cho cùng chuyện này có liên quan với việc đi học, nhưng cũng không mật thiết lắm, quan trọng nhất vẫn là phải xem Nguyễn Trường Phú.
Chỉ cần Nguyễn Trường Phú sắp xếp công việc cho bọn họ, hoặc là gửi vào trong quân đội, bọn họ sẽ liền giống Nguyễn Hồng Quân, thành tích học tập có tốt hay không cũng chẳng có ích gì. Cho nên ban nãy Nguyễn Hồng Quân mới nói đi học cũng chẳng có gì tốt.
DTV
Nếu như trong nhà không thu xếp được, dù cho là người thành phố, ngay cả thành tích có tốt đến đâu chăng nữa, thì vẫn phải về quê làm thanh niên trí thức mà thôi.
Nguyễn Khê biết nghi hoặc trong lòng cô ấy, trước mắt cô cũng không biết giải thích vấn đề này thế nào, vậy nên cô chỉ nói: “Đừng chỉ trông cậy vào chú, cho dù chú có sắp xếp công việc cho chị, chị cũng không muốn đi, vẫn là nên học hành cho thật tốt trước đã.”
Nguyễn Khiết chớp chớp mắt nhìn Nguyễn Khê: “Dạ.”
Hai người đang nói chuyện thì nghe thấy từ ngoài cửa vang lên tiếng: “Chị cả!”
Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy Nguyễn Thu Nguyệt vừa ăn cơm xong đi ra, đang vẫy tay với bọn họ.
Sau khi vẫy tay xong liền chạy đến trước mặt Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết, thở hồng hộc.
Nhà họ Nguyễn có nhiều con cháu nhưng Nguyễn Khê có ấn tượng tốt nhất là với Nguyễn Thu Nguyệt, bây giờ Nguyễn Thu Nguyệt lại luôn miệng gọi cô là chị cả, cô càng có ấn tượng tốt hơn với cô bé.
Vì thế cô cười tươi, nhìn cô bé hỏi: “Em không sợ Diệp Thu Văn sẽ tức giận sao?”
Nguyễn Thu Nguyệt nói: “Chị ta không biết tức giận đâu, chị ta chỉ biết khóc thôi, huhu huhu...”
Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết không nhịn được cùng nhau cười lên.
Đừng thấy Nguyễn Thu Nguyệt mới có vài tuổi mà lầm, Nguyễn Khê cảm thấy tuổi tâm hồn cô bé phải nói là đã trưởng thành rồi. Trông thì có vẻ ngây ngô khờ khạo thế, trong nhà lại là người ít có cảm giác tồn tại nhất, nhưng thật ra trong lòng cái gì cũng rõ, hầu như đều có thể nhìn ra được.
Nếu không phải là đã nhìn thấu, khi thấy cha mẹ đối tốt với Diệp Thu Văn như thế, Nguyễn Thu Dương lại cứ ức h.i.ế.p cô bé, thì cô thật sự sẽ bực đến c.h.ế.t rồi.
Cô bé lại nhìn Nguyễn Khê nói: “Em rất thích tính cách của chị, từ nay về sau chị chính là chị cả của em!”
Nguyễn Khê nhìn cô bé cười: “Vậy thì chị sẽ miễn cưỡng chấp nhận em vậy.”
Nguyễn Thu Nguyệt đáp lại: “Đừng có miễn cưỡng chứ, có người em gái như em, chị tuyệt đối sẽ không thiệt đâu.”
Nguyễn Khê vẫn không nhịn được cười lên: “Được, vậy chị sẽ nhanh chóng gấp rút thu nhận em vậy.”
Nguyễn Thu Nguyệt quay đầu lại nhìn: “Có cần em dẫn mấy chị đi dạo xung quanh xem không, đi từ khu viện lớn này ra.”
Sắc trời xung quanh đều đã tối dần, nhưng vẫn đủ thời gian đi dạo một vòng cho tiêu cơm. Nguyễn Khê tạm thời cũng chưa muốn lên lầu chạm mặt Nguyễn Thu Dương, lập tức gật đầu nói: “Được, vậy đi dạo một vòng trước vậy.”
Nguyễn Thu Nguyệt liền dẫn Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đi ra bên ngoài.
Căn viện lớn này là đại đội gia đình của quân khu, thực ra cũng không khác chung cư là mấy, chỉ là cơ sở vật chất hỗ trợ càng thêm đầy đủ. Mấy cái như cửa hàng, tiệm cắt tóc, nhà trẻ, chợ rau củ, hội trường lớn đều có cả, có thể nói sinh sống rất thuận tiện.