[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 206

Sáng mai còn phải dậy sớm đến đơn vị để làm việc, ông cũng chẳng còn hơi sức đâu mà quản mấy việc này.

Nếu còn làm ầm ĩ lên thì không biết đêm nay đến khi nào mới có thể ngủ được.

Ông ta thật sự không còn cách nào nữa nên đành xin sự giúp đỡ của Diệp Thu Văn - người rộng lượng và hiểu chuyện.

Những đứa trẻ khác gây rắc rối, đặc biệt là hôm nay, đánh đứa này nhiều hơn đứa kia cũng chẳng có tác dụng gì, chẳng lẽ còn muốn gây rắc rối đến nửa đêm?

Vì vậy ông ta không còn cách nào khác, đành nhìn về phía Diệp Thu Văn nói: “Thu Văn, cha và mẹ mệt đến mức không thể cử động nổi rồi. Con có thể cho Thu Dương ở lại chỗ con một đêm không? Ngày mai đợi mọi chuyện qua đi thì để Thu Dương trở về chỗ cũ ngủ là được.”

Nguyễn Trường Phú xấu hổ năn nỉ cô.

Diệp Thu Văn sao có thể ngây thơ, không hiểu chuyện như Nguyễn Khê và Nguyễn Thu Nguyệt được?

Cô ta không thể.

Cô mím môi, gật đầu nói: “Cha mẹ, cha mẹ đều mệt cả rồi, hai người mau đi nghỉ ngơi đi. Thu Dương cứ giao cho con. Trong ngày con đã nghỉ ngơi rồi, tối nay nghỉ muộn một chút cũng không sao. Ngày mai hai người còn phải đi làm sớm nên nghỉ ngơi sớm đi ạ.”

Nguyễn Trường Phú thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt ông cũng tốt hơn, ông tùy tiện nói lớn: “Từng người các con hãy học theo chị cả kìa! Một đám vô tâm không có tim gan, không khóc thì phá! Phá đến mức cả nhà không khi nào yên ổn được! Các con có biết cha mẹ mệt mỏi như thế nào không? Chị cả con không thể ngủ chung phòng với người khác, vậy mà lại sẵn sàng để cho Thu Dương ngủ cùng mình một đêm kìa, đây là tình thần gì chứ! Từng ngưòi các con học theo tấm gương của chị cả cho cha!”

Lời này không chỉ nói cho một mình Nguyễn Thu Dương nghe mà nói cho tất cả con gái trên lầu nghe.

Nguyễn Thu Dương đứng bên cạnh nói: “Chị cả nhà chúng ta là tốt nhất!”

Nguyễn Trường Phú trừng mắt lườm cô ta: “Con còn không bằng một nửa của con bé, nửa đêm gây ra nhiều rắc rối như vậy!”

Nguyễn Thu Dương không phục: “Cái này do con sao? Rõ ràng là do Nguyễn Khê! Cha có thấy trong nhà ầm ĩ như vậy mà chị ta còn không ra kia kìa?”

Nguyễn Trường Phú lại liếc cô ta một cái: “Câm miệng, mau đi ngủ đi!”

Nói xong, ông cũng không đứng đấy nữa, xoay người xuống lầu chuẩn bị đi ngủ.

Kết quả ngay khi ông ta vừa quay lại đã thấy Nguyễn Hồng Quân cà lơ phất phơ đứng sau lưng mình.

Ông ta lại nhướng mày: “Lên đây làm cái gì? Không có việc gì làm phải không?”

Nguyễn Hồng Quân sợ ông nhất nên xoay người dang rộng cẳng chân chân, một bước nhảy ba cái bậc thang trông y như con khỉ đang nhảy về phòng mình vậy. Về đến phòng cậu bé nhảy lên giường nằm xuống, thở vào một hơi nói: “Còn may là mình trốn nhanh, nếu không thì xong đời rồi.”,

Diệp Phàm ở bên cạnh cậu bé tựa đầu vào gối đọc sách: “Vậy mà bày đặt đi xem náo nhiệt.”

Nguyễn Hồng Quân: “Em không được xem phần đắc sắc nhất. Lúc em lên thì đã cãi nhau xong rồi, đáng tiếc đáng tiếc…”

Diệp Phàm: “…”

Nguyễn Hồng Quân không chịu ngồi yên lại tiếp tục nói: “Em nói cho anh nghe, chị gái nhà quê kia của em cực kỳ tuyệt vời. Nhìn dáng vẻ của chị ấy không chỉ xinh đẹp mà còn có khí chất, đôi mắt của chị ấy như biết nói vậy. Nhưng tính cách của chị ấy lại nóng nảy cực kì, không ngờ tới cũng không nghĩ tới, em có thể đợi được một người mà có thể thu phục được Nguyễn Thu Dương. Chức vụ của chị cả cũng muốn lung lay rồi.”

Diệp Phàm không có hứng thú: “Nhàm chán…”

Nguyễn Hồng Quân lại tiếp tục nói: “Nghiêm túc mà nói, nếu có đánh nhau thật, em nhất định sẽ ủng hộ chị cả ở dưới quê kia. Em thích tính tình nóng nảy, bộc trực này của chị ấy, cái gì khó chịu thì sẽ làm luôn, em lại không thích chị cả. Chị ấy cứa cho em cảm giác… kiểu như…”

Cậu bé dừng lại nghĩ một lúc lâu mới mở miệng: “Kiểu như quá đỗi tốt, nên bị giả trân ý, anh hiểu không? Anh có thấy giống em không? Hơn nữa chị ấy như chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì, cực kì hiểu chuyện lại biết cách làm việc, nhưng những thứ tốt đẹp trong nhà đều là của chị ấy, đầu óc em ngốc nghếch quá nên không thể hình dung ra được.”

Diệp Phàm thật sự không có hứng thú, ai sở hữu cái gì trong nhà cũng chẳng liên quan gì đến cậu ấy. Cậu gấp sách lại rồi để lên bàn học cạnh giường rồi kéo rèm nằm xuống nói: “Đi ngủ đi, ngày mai chúng ta còn phải đi học đấy.”

DTV

Nguyễn Hồng Quân cũng nằm xuống: “Đi học đi học đi học, không hiểu sao anh lại thích đi học như vậy luôn ấy? Dù sao cha cũng sẽ sắp xếp cho chúng ta vào quân đội, lấy cái bằng tốt nghiệp là được rồi.”

Diệp Phàm không nói nữa, cậu nhắm mắt đi ngủ.

Trên lầu, Diệp Thu Văn đưa Nguyễn Thu Dương vào phòng rồi còn lấy lược chải đầu giúp cô ta.
Bình Luận (0)
Comment