[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 223

Cô ta thật sự không hiểu, rốt cuộc Nguyễn Khê đã chạm đến dây thần kinh nào của ông ta rồi?

Chuyện này cũng thật kỳ lạ!

Cô ta luôn nghĩ rằng, bây giờ Nguyễn Trường Phú có chút bao dung với Nguyễn Khê là do cô ta vừa từ dưới quê lên. Chỉ cần chờ thêm một chút thời gian nữa thôi thì sự kiên nhẫn của ông ta dành cho Nguyễn Khê sẽ bị mài mòn. Cộng thêm cả tính khí nông nổi của Nguyễn Khê, nói chuyện còn khó nghe như thế, chắc chắn sẽ không thể sống tốt trong ngôi nhà này.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, có vẽ không phải thế.

Cổ họng cô ta khô khốc, ngơ ngác một hồi lâu cũng không thốt ra được chữ gì.

Nguyễn Thu Dương thấy cô ta không nói gì, đứa tay lay người cô ta, làm cô ta tỉnh táo lại, rồi nhìn cô ta nói: “Chị họ, chị có nghe em nói gì không vậy hả? Ba có ý gì đây? Chắc không phải là ông ấy uống nhầm thuốc phải không?”

Diệp Thu Văn hoàn hồn, nhẹ nhàng hít sâu một hơi: “Chị cũng không hiểu nổi, chị cảm thấy hiện giờ chúng ta đừng đụng vào chuyện này, cứ quan sát tình huống rồi nói tiếp, bây giờ quay lại ăn cơm trước đã.”

Nguyễn Thu Dương tức đến mức muốn giậm chân: “Như thế này sao em có thể nuốt trôi được! Ngay cả một hạt cơm em cũng không nuốt nổi!”

Diệp Thu Văn nghe cô nói thế, cảm giác bụng no căng, ngay cả một hạt cơm cũng không ăn vào.

Diệp Thu Văn và Nguyễn Thu Dương từ nhà vệ sinh trở lại nhà ăn, Nguyễn Hồng Quân và Diệp Phàm cũng từ trên lầu đi xuống.

Nguyễn Hồng Quân ngồi vào bàn, cười cười, l.i.ế.m môi một cái nói với Nguyễn Trường Phú: “Ba, gần đây con rất ngoan, không đánh nhau gây sự khiến ba phiền lòng, ba cũng làm cho con một bộ quân phục đi.”

Nguyễn Trường Phú nhìn cậu bé một cái: “Ba thấy con vẫn phải ngoan ngoãn hơn.”

Nguyễn Thu Dương tiếp tục hỏi: “Vậy con thì sao?”

Lúc nhìn cô ta, sắc mặt Nguyễn Trường Phú lập tức trầm xuống: “Con còn không biết xấu hổ mà mở miệng hỏi à? Con còn không ngoan bằng nó đâu! Gần đây con đã cãi nhau bao nhiêu trận ở trong nhà rồi, có cần ba kể rõ từng trận ra không?”

Nguyễn Thu Dương cúi đầu cắn môi, nói nhỏ: “Nguyễn Khê không cãi nhau à? Là chị ta đến mới cãi nhau đó. Chị ta cãi lại cả nhà ấy, sáng sớm đã cãi ba rồi, mà ba còn mang quân phục cho chị ta với Nguyễn Khiết.”

Nguyễn Trường Phú nhìn chằm chằm Nguyễn Thu Dương, trầm giọng nói: “Bởi vì nó không cố tình gây sự, cùng lắm là có hơi không buông tha cho người khác.”

Thấy sắc mặt Nguyễn Trường Phú thay đổi, giọng cô ta cũng dần dần bé lại, chưa nói xong đã vùi đầu ăn cơm rồi.

Cả ngày từ sáng đến tôi cô ta đều bị chọc tức, thực sự là sắp tức c.h.ế.t rồi.

DTV

Ăn cơm xong cô ta lên lầu, ngồi vào bàn học, lấy bài tập ra, nhìn đề toán học c.h.ế.t tiệt trong vở, tức đến mức cắn chặt răng, sau đó lấy bút bắt đầu chép cái đề toán học c.h.ế.t tiệt này.

Phòng bên cạnh, Nguyễn Khê dẫn Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt vào phòng đóng cửa lại.

Bọn họ còn chưa cả đặt cặp sách xuống đã nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.

Nguyễn Khê mở cửa ra nhìn thì thấy Nguyễn Hồng Quân và Diệp Phàm đang đứng bên ngoài.

Nguyễn Hồng Quân cười: “Chị cả, vừa rồi em mới chỉ cầm thôi chưa sờ kĩ, chị cho em xem lại đi.”

Nguyễn Khê đương nhiên là không keo kiệt, mở cửa ra: “Vào đi!”

Tuy Diệp Phàm không thèm thuồng ra mặt như Nguyễn Hồng Quân nhưng cậu ấy cũng thích những thứ đồ này. Cậu ấy vào phòng cùng Nguyễn Hồng Quân, cùng cậu bé xem cặp sách mới, đồ dùng học tập mới, quan trọng nhất là bộ quân phục mới.

Nguyễn Hồng Quân cầm bộ quân phục trong tay, hít mạnh một hơi, trợn tròn mắt: “Thơm quá đi!”

Diệp Phàm đứng bên cạnh huých cậu bé một cái: “Khoa trương vậy?”

Nguyễn Hồng Quân khôi phục bình thường trong một giây: “Tất nhiên rồi!”

Nếu không phải hai bộ quân phục này là của con gái thì cậu bé đã mượn mặc mấy hôm rồi.

Hai người xem xong đồ dùng, hít xong quân trang thì không làm phiền Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt nữa, vì dù sao họ cũng là con gái. Họ vừa đóng cửa lại, Nguyễn Hồng Quân bỗng sang gõ cửa phòng Nguyễn Thu Dương và Diệp Thu Văn.

Diệp Thu Văn mở cửa ra, hỏi cậu bé: “Sao vậy?”

Nguyễn Hồng Quân tùy ý liếc mắt một cái: “Ồ, không có gì, điều tra tình địch một chút.”

Diệp Thu Văn: “…” Sao không có ai đánh c.h.ế.t cái thằng nhóc này đi.

Nguyễn Hồng Quân và Diệp Phàm đi rồi, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt đương nhiên là xem mấy thứ đồ đó.

Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt chủ yếu là xem đồ dùng học tập và quân phục, cặp sách, dù sao những thứ này cũng khiến cho người ta yêu thích. Nguyễn Khiết thậm chí còn mặc vào cho Nguyễn Thu Nguyệt xem, cười ngại ngùng hỏi cô bé: “Sao? Có phải là không hợp không?”

Nguyễn Thu Dương lắc đầu nói: “Không mà, rất hợp, rất đẹp.”

Nguyễn Khê không xem quân phục, cũng không xem cặp mới, đồ dùng học tập mới, cô lấy sách giáo khoa và tài liệu ngoại khóa ra đặt lên bàn.
Bình Luận (0)
Comment