[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 248

Nguyễn Khiết cũng cười: “Ngồi qua, ngồi lại mấy lần. Tất nhiên phải tốt hơn rồi.”

Năm người lần lượt cầm hành lý xuống tàu, đứng trên sân ga hít thở thật sâu, Nguyễn Hồng Quân nhíu mày buồn bã nói: “Lại phải trở về rồi. Lại bắt đầu những tháng ngày cắp sách đến trường, nghĩ thôi đã thấy chán rồi, than ôi…”

Diệp Phàm trực tiếp đá cậu: “Đừng nói nhảm nữa, nhanh đi thôi.”

Năm người xách hành lý đến bên ngoài ga xe lửa, xe jeep cũng đã đợi sẵn ở bên ngoài, người lái xe vẫn là người đã đưa bọn họ đến nhà ga năm ngoái. Thấy bọn họ lên xe, người tài xế còn cười hỏi: “Mấy đứa chơi có vui không?”

Nguyễn Hồng Quân ngồi lên xe, dựa lưng vào ghế nói: “Vui vẻ đến mức cháu còn không muốn quay về cơ.”

Cậu bé bắt đầu nói những lời dài dòng như: “Ông nội cháu dạy cháu sử dụng s.ú.n.g trường, là loại s.ú.n.g thật mà có đạn ấy. Chú có tin được không, ông ấy dẫn cháu lên núi, cháu còn b.ắ.n c.h.ế.t một con thỏ hoang bằng s.ú.n.g nữa. Ông nội còn nói cháu là một tay s.ú.n.g rất cừ khôi và có khi còn giỏi hơn cha cháu lúc còn nhỏ luôn. Bà nội của cháu và cô ba nấu đồ ăn cũng rất ngon. Chú năm của cháu lại là đại ca của núi Phượng Minh, chú ấy dạy cháu rất nhiều tuyệt chiêu nhé. À, còn có thím năm của cháu, cô ấy cũng biết đánh nhau, chú tin được không? Cháu cũng rất sợ, cô ấy lớn như vậy mà còn có thể đánh nhau!”

Nguyễn Khê vừa ngồi ở trong xe công vụ vừa cười, chuyến này về quê, thằng bé này chơi cực kỳ vui.

Xe Jeep đi vào đại viện, dừng lại ở trước toà nhà hai tầng của nhà họ Nguyễn.

DTV

Nguyễn Khê và mấy người Nguyễn Hồng Quân mở cửa lục tục xuống xe, sau khi xuống xe thì đi đến cốp xe lấy hành lý xuống và chào tài xế, tài xế lập tức lái xe đi.

Nhìn chiếc xe Jeep đi xa, mấy người Nguyễn Khê xách túi hành lý quay người lại, chợt nhìn thấy Nguyễn Hồng Binh mở cửa từ trong cửa chạy ra. Cậu ta chạy thẳng tới phía Diệp Phàm và Nguyễn Hồng Quân kêu: “Anh ba anh năm, cuối cùng các anh cũng về rồi!”

Trong mấy ngày hai anh trai đi, trong nhà cũng không có ai đưa cậu ta đi chơi!

Bình thường Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết không tiếp xúc với Nguyễn Hồng Binh nhiều lắm, tất nhiên Nguyễn Hồng Binh và hai chị em cô không thân thiết. Sau khi chào hỏi Diệp Phàm và Nguyễn Hồng Quân xong, cậu ta nhìn về phía Nguyễn Khê Nguyễn Khiết Nguyễn Thu Nguyệt chào một câu: “Chị Hai, chị họ, chị sáu, các chị đã về rồi.”

Phùng Tú Anh theo sau Nguyễn Hồng Binh ra ngoài, đi thẳng lên xem Nguyễn Hồng Quân và Diệp Phàm có hao tổn gì không, xem xong thì lại dò hỏi: “Sao lâu như vậy mới trở về? Ở đó thêm mấy ngày? Ở đó quen sao?”

Nguyễn Hồng Quân và Diệp Phàm cầm hành lý đi vào trong nhà, Diệp Phàm nói: “Cũng khá ổn.”

Phùng Tú Anh đi theo phía sau hai người bọn họ: “Khổ cực mấy ngày nay, đều mệt rồi đúng không?”

Nguyễn Hồng Quân nói: “Không mệt một chút nào! Con còn có thể vác mười km!”



Nguyễn Khê Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt không cần Phùng Tú Anh đón, ba người theo sau vào nhà, lập tức đi lên trên lầu. Lên lầu lập tức buông hành lý xuống, ba người lại dọn dẹp mấy bộ quần áo sạch sẽ, cầm phiếu tắm đi ra cửa.

Đến nhà tắm, tắm nước ấm thoải mái dễ chịu một cái, khi về sắc trời đã tối đen.

Phùng Tú Anh đã làm xong cơm tối, không lâu sau Nguyễn Trường Phú về đến nhà, cả nhà mới được coi là tập hợp đông đủ.

Nguyễn Trường Phú ngồi ở trên bàn cơm cầm đũa nói: “Lúc ở nhà chê các con ầm ĩ chê các con nghịch ngợm, lần này năm đứa đi ra ngoài, đột nhiên vô cùng lạnh lẽo, thật sự là không quen, năm mới cũng rất không có không khí.”

Nguyễn Hồng Quân nhe răng cười: “Ba, chủ yếu là ba nhớ con đúng không?”

Nguyễn Trường Phú trừng cậu bé một cái: “Hừ, còn không phải con ầm ĩ nhất nhà sao!”

Tuy rằng đã ở trong thành phố hơn nửa năm, nhưng Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết vẫn chưa thật sự hoà nhập với gia đình này. Mỗi lần ăn cơm, nếu như không phải tất yếu, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đều sẽ không lên tiếng nói chuyện.

Nguyễn Khê đơn thuần là không muốn nói, không có lời gì muốn nói với bọn họ, cũng không có tình cảm có thể bồi dưỡng, còn Nguyễn Khiết thì vẫn luôn cẩn thận dè dặt, dù sao cô ấy cũng không phải con ruột của Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh, cô ấy thật sự là đang ăn nhờ ở đậu.

Có Nguyễn Hồng Quân ở đây, Nguyễn Khê Nguyễn Khiết Nguyễn Thu Nguyệt không lên tiếng cũng sẽ không có vấn đề gì. Không chút khoa trương khi nói, một mình Nguyễn Hồng Quân cũng đủ đối phó mười Nguyễn Trường Phú, nói mười ngày mười đêm cũng chưa xong.

Cậu bé vừa ăn cơm vừa kể những chuyện cậu bé trải qua ở nông thôn cho Nguyễn Trường Phú, Nguyễn Trường Phú nghe xong thì rất vui, vừa nghe còn vừa kể chuyện khi mình còn nhỏ, hiếm khi có chung đề tài với Nguyễn Hồng Quân.

Bình Luận (0)
Comment