[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 319

Nguyễn Trường Phú hy vọng rằng thông qua tham gia sản xuất cô ta có thể tự nhìn rõ lại bản thân, có thể tự nhìn nhận và cải thiện những thiếu sót của bản thân trong quá trình lao động, đồng thời điều chỉnh lại thái độ, sau đó trở lại thành phố tìm một công việc, chăm chỉ trải qua một cuộc sống bình thường.

Nguyễn Thu Nguyệt nói: “Không thể nào, trong lòng chị ta sẽ chỉ càng thêm oán hận mà thôi.”

Đương nhiên trong hơn một năm rời khỏi nhà này, Nguyễn Khê không chỉ nhận được thư của Nguyễn Thu Nguyệt, mà còn nhận được lời kêu gào nhớ nhung điên cuồng của Nguyễn Hồng Quân với cô trong bức thư của Nguyễn Thu Nguyệt, và cả thư của Phùng Tú Anh nữa.

Phùng Tú Anh dùng nét chữ vụng về để bày tỏ sự nhớ nhung và quan tâm của mình và Nguyễn Trường Phú dành cho cô, hy vọng nếu cô có thời gian rảnh có thể về thăm nhà. Ngoài ra bà ta còn gửi cho cô một túi thức ăn lớn quý giá, thậm chí còn gửi cả quần áo và giày cho cô nữa.

Phòng ngủ của các cô có tám người, nhưng không có ai nhận được nhiều đồ hơn Nguyễn Khê.

Đương nhiên những thứ này cô đều giữ lại, nhưng cô lại không trả lời thư mà chỉ gửi thư cho Nguyễn Thu Nguyệt.

Tàu hoả đến ga, bấm còi giảm tốc độ rồi dừng lại, bị người ta vỗ vào bả vai một cái, Nguyễn Khê bỗng nhiên lấy lại tinh thần.

Tạ Đông Dương đã đứng lên, anh ấy nói với cô: “Đi thôi, đã đến ga rồi.”

Tàu hoả sắp vào trạm dừng, Nguyễn Khê đi theo sau Tạ Đông Dương xuống xe.

Sau khi xuống xe, bọn họ đi ra ngoài nhà ga, Tạ Đông Dương hỏi cô: “Khu nhà máy kia cách xa nơi này không?”

Nguyễn Khê nói: “Cũng tạm, khoảng bốn năm dặm.”

Nói xa thì không xa, nói gần cũng không gần.

Sau khi rời khỏi nhà ga, Tạ Đông Dương cũng không biết đường đi như thế nào, hiển nhiên vẫn cứ đi theo Nguyễn Khê.

Nguyễn Khê dẫn anh đi bốn năm dặm để tìm kiếm khu nhà máy kia.

Sau đó cô lấy hai cái túi lớn từ trong cặp sách ra, đưa cho Tạ Đông Dương một cái, nói với anh ấy: “Khu nhà máy này có đầy đủ mọi thứ, anh nhìn xem muốn cái gì thì nói chuyện với người ta, chúng ta chia ra hành động, cuối cùng tập hợp lại ở đây.”

Tạ Đông Dương còn chưa kịp đồng ý, Nguyễn Khê đã nhét túi vào trong tay anh ấy rồi chạy đi mất.

Tạ Đông Dương: “...”

Không còn cách nào khác, anh ấy chỉ đành phải gấp túi lại nhét vào trong túi vải rồi tự mình đi vào khu nhà máy.

Nguyễn Khê vốn đã rất quen thuộc với nơi này, có hai người bảo vệ canh cổng đều nhớ ra cô. Cô tìm người phụ trách bàn bạc chuyện nhập hàng, quá trình cũng tương đối suôn sẻ, sau đó lấy những thứ mình muốn mua mỗi thứ một ít.

Cô chủ yếu mua các loại khuy áo và khóa kéo, dây thun buộc tóc, mũ, khăn quàng cổ và tất, ngoài ra còn có kim chỉ và một số dụng cụ làm đồ thủ công. Toàn bộ đều là những hàng hoá vụn vặt lẻ tẻ, chất đầy thành một túi lớn.

Túi đầy đến mức cô không thể xách nổi, vì vậy cô đặt xuống đất rồi kéo đi.

Khi họ trở lại điểm hẹn đã thống nhất, Tạ Đông Dương vẫn chưa quay lại, Nguyễn Khê buông túi ra đợi anh ấy một lúc. Đợi đến khi Tạ Đông Dương khiêng một túi đầy đồ trở lại, cô đứng dậy nói:

“Đi thôi.”

Tạ Đông Dương liếc nhìn cô một cái: “Cô lấy nhiều như vậy, có thể xách nổi sao?”

Nguyễn Khê xoa bóp éo: “Đúng thật là không xách nổi.”

DTV

Sau đó Tạ Đông Dương vác túi của mình lên vai trái, duỗi tay phải nắm lấy một góc túi của Nguyễn Khê, nói với cô: “Tôi phụ giúp cô một tay, cùng nhau khiêng đến ga tàu hoả đi, trên đường đi chậm một chút.”

Nguyễn Khê dùng hai tay nắm lấy góc túi bên kia: “Cảm ơn Tam gia ngài đã giúp đỡ.”

Tạ Đông Dương vẫn còn sức lực, vừa đi vừa hỏi cô: “Cô mua cái gì thế?”

Nguyễn Khê nói: “Kim chỉ các thứ, anh thì sao?”

Tạ Đông Dương nhìn bao tải của mình: “Tôi nhập một ít đồ vật bằng kim loại, thật ra trong lòng cũng rất hoảng, tôi sợ nhập vào trong tay sẽ không bán được. Vì đến nhập hàng, tôi đã mượn không ít tiền trong nhà. Nếu không kiếm lại được, tôi phải khóc mất.”

Nguyễn Khê khẽ cười: “Vậy sao anh còn nhập nhiều như vậy?”

Tạ Đông Dương: “Đã quyết định làm, đương nhiên không thể không rộng rãi được.”

Nguyễn Khê thật sự không còn sức để nói chuyện, chỉ đành mặc kệ anh ấy. Mất cả buổi mới xách được hai bao tải đến được nhà ga, mua vé rồi khiêng đến sân ga, vào lúc chờ đợi tàu hoả này đây mới khẽ thở phào.

Tạ Đông Dương nói: “Lần sau tới nhập hàng lại, phải đem một chiếc xe đẩy tiện lợi đến mới được.”

Nguyễn Khê dựa vào cây cột thở: “Ừm, nếu anh có...”

Đợi đến lúc hơi thở cũng gần như đều đặn thì tàu hoả cũng vừa vặn đến.

Lúc này hai người lại khiêng túi lên tàu, đặt ở giữa chỗ nối hai toa, nơi đó có đủ chỗ để đặt đồ, hai người cũng không vào ghế ngồi mà trực tiếp đứng ở bên cạnh.

Bình Luận (0)
Comment