[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 348

Nếu như nhà không tăng giá trị thì không sao, việc buôn bán hai bên đều có thể tự nguyện là xong, đương nhiên cũng sẽ không có ý kiến gì. Chỉ sợ khi nhà đột nhiên tăng giá lên cao, lúc đó người bán nhà lại đổi ý tới đỏ mắt lên cãi cọ.

Cho nên phải lưu lại thứ chứng minh giao dịch.

Nói xong Nguyễn Khê lập tức cầm bút mực, viết lên những chỗ trống còn lại trên trang giấy, ghi toàn bộ thông tin vào đó, sau đó tự mình ký tên và in ngón tay lên trước sau đó yêu cầu người đàn ông cũng làm như vậy.

Ký xong mỗi người giữ một bản, Nguyễn Khê cất bản của mình vào trong cặp sách.

Hai vợ chồng hoàn toàn không để ý tới hợp đồng này, dù sao thì bọn họ đã có tiền nhét túi, Nguyễn Khê không muốn cho bọn họ đổi ý. Họ tùy ý gấp tờ giấy hợp đồng lại, lập tức đứng dậy chào hỏi Tạ Đông Dương và Nguyễn Khê rồi đi.

Có một xấp tiền trong túi áo, khi đi ra cửa nhà bọn họ càng vui mừng hơn, hoàn toàn không nghĩ rằng căn nhà cũ nát ở quê này có thể bán được nhiều tiền như vậy. Cũng không hề cảm thấy có gì không thỏa đáng, vì họ hoàn toàn không nghĩ rằng sẽ có người bằng lòng mua nó.

Nếu không ai mua thì căn nhà này ngoài việc bỏ hoang thì hoàn toàn không có người dùng, hơn nữa nhà cũng đã rất cũ kỹ, đột nhiên bán được nhiều tiền như vậy, đúng là một niềm vui bất ngờ, đương nhiên họ vô cùng vui vẻ.

Nhìn hai vợ chồng họ ra khỏi cửa, Tạ Đông Dương thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Nguyễn Khê nói: “Cô thực sự tỉ mỉ, còn mang theo cả hợp đồng gì đó tới ký, căn nhà cũ nát ở nông thôn này bán được một nghìn tệ, bọn họ chắc chắn sẽ không đổi ý đâu.”

Nguyễn Khê mỉm cười không nói gì.

Bỗng cô lấy từ trong cặp sách ra một quyển vở, đặt trước mặt Tạ Đông Dương, nói với anh ấy: “Không phải anh nói còn nhà khác để xem sao? Chỉ cần không có người ở và chủ nhà đồng ý rao bán, anh viết tất cả địa chỉ ra đây đi.”

Tạ Đông Dương giật mình, vẻ mặt nghi ngờ nhìn Nguyễn Khê: “Không phải… cô vẫn muốn mua nữa đấy chứ?”

Nguyễn Khê cười với anh ấy: “Tạm thời không mua nữa, lúc nào nhàn rỗi có tiền sẽ suy nghĩ tiếp, dù sao thì những căn nhà này cũng không sử dụng được, chắc sẽ không có ai cầm nhiều tiền như vậy đến mua nơi này đâu, trong tay anh có tiền, hay là anh mua một căn đi?”

Vẻ mặt Tạ Đông Dương không hiểu nhìn cô: “Cô biết rõ không ai cầm nhiều tiền như vậy mua những căn nhà như thế này mà cô còn bảo tôi mua sao? Gia đình tôi có nhà ở thành phố, vậy mà tôi phải bỏ ra khoảng một nghìn để mua những căn nhà này, như vậy không phải rất ngốc sao?”

Tám trăm hay một nghìn đều là những khoản tiền lớn, ai dám dùng để mua nhà ở nông thôn chứ?

Mua rồi cũng để đó cho mọc cỏ, như vậy không phải là ăn no rửng mỡ mất tiền vào chỗ không nên tiêu sao?

Nguyễn Khê lại cười với anh ấy: “Vậy thì tùy anh thôi.”

Nói xong cô nhét bút mực vào tay anh ấy: “Nhanh, viết ra cho tôi.”

Mặc dù Tạ Đông Dương cảm thấy không hiểu nổi nhưng vẫn viết ra địa chỉ những căn nhà trống hoặc chỉ có người già ở những đã từng chạy tới một cách đàng hoàng, chỉ cần người ta có ý định gia bán, đều viết ra hết.

Viết xong anh ấy đưa bút mực trả lại cho Nguyễn Khê, Nguyễn Khê cất cây bút rồi cầm vở lên nhìn thử một cái, hài lòng người với anh ấy nói: “Cảm ơn, người nhà tôi đông lắm, đến lúc họ tới đây cả thì nhất định phải mua thêm hai căn.”

Lần này Tạ Đông Dương có thể hiểu, nhìn cô nói: “Nếu như cô cần như vậy thì mua thêm hai căn đi.”

Nguyễn Khê gật đầu, giả vờ cất vở lại vào trong cặp sách.

Mua nhà xong không còn chuyện gì khác, Nguyễn Khê cũng không có ý định lập tức quét dọn lại căn nhà này, nên cầm chìa khóa lên, khóa tất cả cửa phòng lại, cùng Tạ Đông Dương đạp xe trở về thành phố.

Trở về thành phố vẫn kịp ăn bữa trưa, Nguyễn Khê mời Tạ Đông Dương một bữa.

Cơm nước xong xuôi thời gian nửa ngày còn lại Nguyễn Khê không bày sạp, cô trở lại ký túc xá làm việc của mình. Sau khi hoàn thành toàn bộ công việc, chủ nhật cô mang ra đường bán cho mọi người, một năm bày sạp nhanh chóng kết thúc.

Đương nhiên trong một năm này việc học tập vẫn chưa hoàn thành.

Sau khi bày sạp xong, Nguyễn Khê hoàn toàn tập trung vào việc học tập, đi sớm về khuya để học suốt một tuần.

Tối hôm đó, kỳ thi cuối cùng đã kết thúc, Hứa Chước tới trường học tìm cô, hỏi cô và Nguyễn Khiết có muốn cùng về nhà hay không.

DTV

Nguyễn Khê nói với anh ấy đầy tiếc nuối: “Chúng tôi phải về quê rồi.”

Nếu không cùng đường, đương nhiên phải tách nhau ra mua vé, ai về nhà nấy.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết hiện tại đã ở ngoài bôn ba cả năm rồi, cuối năm là lúc về nhà để ăn tết.

Xách hành lý đến trạm xe lửa mua vé, ngắm trăng trên trời đợi đến khi lên xe, đều là việc quen thuộc.

Bình Luận (0)
Comment