Nguyễn Khê lại gật đầu: “Một căn nhà, chín gian phòng, bên ngoài còn có một mảnh đất nhỏ, có đủ loại rau củ. Phòng chính có thể để máy may để làm việc, các phòng hai bên có thể để dùng bữa hoặc nghỉ ngơi.”
Tiến Xuyến lập tức thốt liên, vỗ vào tay Nguyễn Trường Sinh: “Anh nhìn Tiểu Khê mà xem!”
Nguyễn Trường Sinh nói: “Tiểu Khê là sinh viên đại học mà, người ta như vậy là đúng.”
Nguyễn Khê lại nhìn Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong, cười nói: “Thế nào? Cô ba với chú, hai người có hứng thú không? Chuyện này chúng ta đợi hết năm rồi đi làm ngay, hiện tại là cơ hội kiếm tiền tốt nhất, nói quá lên một chút thì đứng ở nơi đầu gió này đến heo cũng có thể bay lên trời được đó. Tổng kết lại chỉ có một câu: Gan lớn c.h.ế.t no. gan nhỏ c.h.ế.t đói.”
Tiền Xuyến không hề do dự giơ tay: “Thím gan lớn, thím đi!”
Nói xong cô ấy giơ tay Nguyễn Trường Sinh lên: “Lá gan anh ấy cũng lớn nữa!”
Còn Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong, hai người nhìn nhau một chút, sau đó Nguyễn Thúy Chi nhìn về phía Nguyễn Khê cười nói: “Ai cũng không đi như vậy thì cô nhất định phải đi rồi, nếu cô không đi thì sợ rằng xưởng nhỏ đó của cháu không thể gượng dậy được mất.”
Ai cũng có thể thay thế được nhưng cô ấy là người duy nhất biết may vá, không thể thiếu được, bản thân Nguyễn Khê muốn có thời gian để học, vậy nên chỉ có thể nhờ cô ấy đến huấn luyện cho công nhân sản xuất quần áo. Sau này thực sự đi vào quỹ đạo rồi cô ấy cũng phải làm việc cùng công nhân.
Đây cũng chính là lí do vì sao Nguyễn Khê nhắc nhở cô ấy từ hai năm trước, để cô ấy ở nông thôn nhận thêm nhiều người học việc hơn.
Nguyễn Nguyệt ngồi trên đùi Nhạc Hạo Phong, bập bẹ nói theo giọng điệu của Nguyễn Khê: “Cảm ơn cô ba đã ủng hộ!”
Âm thanh đáng yêu đi vào lòng người, mọi người trong nhà nghe xong đều bật cười vui vẻ.
Nguyễn Khê đưa tay nhẹ nhàng bóp bóp khuôn mặt mũm mĩm của đứa bé: “Em gái nhỏ đã biết học cách người khác nói chuyện rồi.”
Nguyễn Nguyệt là con gái của Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong, vì khi sinh ra là con gái nên khi nhập hộ khẩu phải tính toán lại một chút, đổi chữ Nhạc thành
Nguyệt, cảm thấy như vậy hợp với con gái hơn.
Tiếng cười vui vẻ truyền tới gian phòng bên cạnh, không nghe rõ là chuyện nghĩ, chỉ nghe thấy tiếng ồn ào, Tôn Tiểu Tuệ nắm chặt bát đũa nói: “Không biết đang nói chuyện gì nữa, nhìn bọn họ vui vẻ như vậy, đến nóc nhà cũng sắp rụng ra rồi.”
Nguyễn Trường Quý sao lại không nghe thấy tiếng ồn đó chứ, cần gì bà ta phải lặp lại.
Hai năm qua, trong lòng ông ta ngày càng tức giận, nhìn cha
mẹ em trai em gái và con gái đều không quan tâm đến mình, ông ta bắt đầu từ từ
đổ lỗi lên đầu Tôn Tiểu Tuệ. Nếu không phải lúc trước bà ta làm loạn muốn ở
riêng thì bọn họ đã không trở thành như bây giờ.
Nói chung trong lòng ông ta không thoải mái, nên trong dịp cuối năm này sắc mặt cũng không hề tốt.
Tôn Tiểu Tuệ lại nói những lời như vậy càng khiến ông ta không vui, đương nhiên sắc mặt lại càng khó coi hơn.
Thế nhưng ông ta cũng không nói gì thêm, tránh cho vợ chồng cãi nhau bất hòa.
DTV
Nguyễn Khê và mọi người cơm nước xong xuôi, mọi người cùng ngồi đón giao thừa. Ăn đậu phộng hạt dưa, ngồi nói chuyện tán gẫu với nhau, nói những chuyện đã xảy ra trong một năm vừa rồi.
Vì chuyện đi Bắc Kinh lúc này vẫn là quan trọng nhất nên đương nhiên chuyện để nói cũng nhiều. Nói chuyện một chút Nguyễn Trường Sinh,
Tiền Xuyến và Nguyễn Thúy Chi đều có suy nghĩ và góc nhìn khác nhau, hỏi một số vấn đề không giống những người khác.
Lúc chuẩn bị nói, Nguyễn Khê nói với Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa: “Ông bà, hai người cũng đi cùng chứ?”
Nghe nói vậy, Nguyễn Chí Cao dù muốn hay không cũng lập tức lắc đầu: “Như vậy không được, ông với bà không thể đi.”
Nguyễn Khê nhìn ông cụ nói: “Sao vậy ạ? Chúng cháu nhiều người như vậy mà không nuôi nổi hai người sao?”
Nguyễn Chí Cao cầm tẩu hút thuốc, đặt vào mép chậu than đập
đập: “Không phải vấn đề nuôi được hay không nuôi được. sức khỏe bọn ông còn
cường tráng, hiện tại không cần các cháu nuôi dưỡng. Trong nhà vừa mới được
chia ít đất, người trong nhà đều đi cả rồi, đất được chia cho chúng ta chẳng nhẽ bỏ không sao? Không dễ dàng gì mới có được mảnh đất của mình, ông tiếc, ông phải trồng trọt mới được. Hơn nữa, bọn ông đi thì có thể làm gì được chứ? Không quen biết ai cả, ở đó mắt lớn mắt nhỏ cản chở bọn cháu sao?”
Nông dân chính là người cả đời kiếm ăn nhờ đất đai, có tình
cảm với đất không giống như bình thường, có mảnh đất của mình là chuyện hạnh
phúc nhất. Trong nhà vừa có mảnh đất được phát đến tay, ông cụ còn chưa trồng
trọt gì mà đã vào thành phố, ông cụ chắc chắn sẽ không làm vậy.
Người trẻ tuổi đi đến thành phố mạo hiểm là nên làm, bọn họ có cả tinh lực và năng lực, có thể mạnh dạn đi lên. Hai người bọn họ già rồi, đi theo không thể giúp được gì, còn mất cả đất, thực sự không lời chút nào.
Lưu Hạnh Hoa đương nhiên cũng nghĩ như vậy, nói theo: “Bây giờ ông bà chưa đi, các cháu cũng chưa làm việc ngay, cứ đi làm trước đã rồi nói sau. Còn chưa biết thế nào mà, nếu không làm được thì cứ cuốn gói trở về, trong nhà còn mấy mẫu ruộng, dù sao cũng không thể c.h.ế.t đói được, nếu như làm được thì sau này hãy nói có đi hay không.”
Nguyễn Khê mỉm cười nhìn cô ấy, giọng nói trong trẻo: “Cảm ơn cô ba ủng hộ ạ!”