Bỏ chồng bỏ con không tuân thủ đạo đức của phụ nữ, lòng dạ lại độc ác, làm người không biết an phận, cả ngày chỉ biết trang điểm, không có cố gắng nào như một người phụ nữ, ai đồng ý cưới về nhà được chứ?
Nguyễn Thúy Chi không nói gì, chỉ hắng giọng.
DTV
Lúc này Nhạc Hạo Phong bế Nguyễn Nguyệt đi tới từ phía sau, anh ấy đứng ở bên cạnh Nguyễn Thúy Chi nhìn Lưu Hùng, lên tiếng nói: “Chào anh, tôi là chồng của Thúy Chi, anh có chuyện gì sao?”
Lưu Hùng nghe vậy thì bất ngờ, nụ cười trên gương mặt anh ta lập tức có chút miễn cưỡng.
Nguyễn Thúy Chi khoác tay Nhạc Hạo Phong, nhìn anh ta nói: “Cảm ơn anh đã quan tâm, tôi đã lập gia đình rồi, gả cho người đàn ông trẻ hơn so với anh, có văn hóa hơn anh, có trách nhiệm và thương người hơn anh, một nhà ba người chúng tôi bây giờ phải đi Bắc Kinh rồi, sau này sẽ ở đó cả, anh còn gì muốn quan tâm nữa không?”
Biểu hiện trên gương mặt Lưu Hùng càng thêm phần không nhịn được nữa, người đàn ông này không chỉ trưởng thành, trẻ trung mà còn tử tế, đứng trước mặt anh ta, so ra anh ta chỉ như một lão già. Hơn nữa nghe nói việc đi Bắc Kinh không quay về nữa càng khiến anh ta kích động.
Biểu cảm suy sụp, một lúc lâu sau anh ta mới nói: “Nguyễn Thúy Chi, cô là đồ trâu già gặm cỏ non!”
Nguyễn Thúy Chi cười thành tiếng: “Anh muốn ăn mà có ăn được đâu?”
Nói xong cô ấy nhìn về phía vợ Lưu Hùng: “Sao chị lại lấy anh ta vậy nhỉ? Dù có kết hôn lần hai, dù điều kiện của mình không ra gì, cũng không nên ở bên loại đàn ông như vậy, nếu tôi mà nói ra, có lẽ chị còn có thể chạy đi sớm hơn một chút được.”
Vợ Lưu Hùng nghe xong những lời này, khuôn mặt lập tức đỏ lên, không mở miệng phản bác Nguyễn Thúy Chi. Nhưng nét mặt già nua đen sì của Lưu Hùng lại đỏ lên, giận giữ nhìn chằm chằm Nguyễn Thúy Chi hét lên: “Nguyễn Thúy Chi, cô có ý gì?”
Kết quả anh ta vừa hét lên thì một viên bi ném vào mặt anh ta, ném mạnh đến mức anh ta nhắm mắt lại theo bản năng tránh sang một bên.
Viên bi đó là của con gái Nhạc Hạo Phong, bị anh ấy ném đi. Anh ấy nhìn Lưu Hùng, lộ ra vẻ lạnh lùng mà trước nay chưa từng có, giọng điệu cũng rất lạnh lùng: “Đây là vợ tôi, anh nói chuyện với cô ấy lịch sự một chút!”
Lưu Hùng lập tức không còn khí thế, lập tức tỏ ra kinh hãi, nhưng sau đó lại nhìn Nhạc Hạo Phong nói: “Anh biết cô ta là ai không, cô ta bỏ chồng bỏ con, mặc kệ cả bốn đứa bé cô ta tự sinh ra, anh còn dám cưới cô ta…”
Lại một viên bi nữa ném vào mặt khiến anh ta ngậm miệng.
Nhạc Hạo Phong nói: “Làm người kém cỏi thì đừng trách người khác ghét bỏ anh, quản lý bản thân cho tốt đã, chuyện tình cảm của người khác anh bớt can thiệp vào đi.”
Lưu Hùng hoàn toàn không dám nói thêm nữa, thấy Nguyễn Trường Sinh cũng dẫn con tới đây. Ký ức bị Nguyễn Trường Sinh đánh lại hiện lên trong đầu anh ta, trải qua những năm tháng đó, bây giờ Nguyễn Trường Sinh vẫn có thể khiến anh ta cảm thấy đau lòng.
Nguyễn Thúy Chi cảm thấy mắt mình không thể nhìn anh ta thêm được nữa, không muốn để ý tới anh ta, nắm tay Nhạc Hạo Phong xoay người rời đi.
Nguyễn Trường Sinh còn cố ý ôm con trai của anh ấy tới, lớn tiếng nói: “Đi, để chồng của cô ba của con mua đồ ăn cho chúng ta.”
Nguyễn Khê nói theo: “Chồng cô ba ơi cháu muốn uống sữa lúa mạch.”
Nguyễn Khiết: “Cháu cũng muốn, cháu muốn sữa có đường!”
Tiến Xuyến ồn ào theo sau: “Chồng chị ba ơi, mua cho em gì đó ngon đi.”
Nhạc Hạo Phong quay đầu lại cười nói: “Tất cả đều có phần, tất cả đều có!”
Lưu Hùng đứng tại chỗ nhìn bọn họ đi xa, một lát sau nghiến chặt răng.
Vợ anh ta đi tới bên cạnh nói: “Đây là vợ cũ của anh sao? Phát đạt rồi đó chứ?”
Lưu Hùng liếc cô ta một cái, mặt tối sầm lại hất tay rồi bỏ đi.
Nguyễn Khê và mọi người ở lại thị trấn một đêm, sáng hôm sau cơm nước xong xuôi mới để cha Tiền Xuyến đưa bọn họ tới trạm xe lửa. Cả gia đình lên xe lửa rời khỏi quê hương, đi về thành phố lớn mà lòng họ trông ngóng.
Vì lần đầu ngồi xe lửa đi xa nhà nên ai cũng hưng phấn, Nguyễn Trường Sinh, Nguyễn Thùy Chi đều không hề có suy nghĩ muốn nghỉ ngơi, đến cả con trai của Nguyễn Trường Sinh, Nguyễn Đại Bảo và Nguyễn Nguyệt cũng vui vẻ, luôn nằm nhoài trên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Lăn qua lăn lại đến giữa trưa ngày thứ hai mới tới nơi Nguyễn Khê đã mua.
Mặc dù nhà đã cũ có thể nhìn ra đã lâu rồi không có ai sửa chữa nhưng có bàn ăn cơm, có bếp, còn có giường ngủ, mọi thứ đều có cả. Quét dọn sạch sẽ mua thêm chút đồ dùng hàng ngày nữa thì cũng không có vấn đề gì.
Vì thế buổi trưa chỉ tùy ý ăn chút gì đó lót dạ, còn lại nửa ngày thời gian buổi chiều bọn họ cùng bận bịu làm việc, đi ra ngoài thị đến thị trấn bên trên để mua đồ.