Nguyễn Thúy Chi cũng chỉ cười rồi vội vàng nói: “Mau ngồi xuống uống miếng nước rồi nói sau.”
Nguyễn Thúy Chi không đưa Nguyễn Trường Phú tới nhà chính, vì chỗ đó đều đặt máy móc, vải vóc và các loại dụng cụ, tài liệu. Cô ấy đưa ông ta đến căn nhà phía Đông, để ông ta ngồi xuống uống nước.
Những người khác cũng cùng nhau vào theo, lúc này mới bắt đầu giới thiệu.
Chủ yếu là giới thiệu Nguyễn Trường Phú và Nhạc Hạo Phong với nhau, sau đó lại giới thiệu Trần Vệ Đông.
Nguyễn Trường Phú nhớ ra Trần Vệ Đông, nói: “Chú từng gặp cháu, là đứa bé trong đại viện nhà chúng ta, đúng không?”
Trần Vệ Đông cười nói: “Trí nhớ của chú thật tốt.”
Nguyễn Trường Phú uống ngụm nước, lại nhìn về phía Nhạc Hạo Phong: “Nhưng mà hình như em rể trẻ hơn rất nhiều.”
Nguyễn Khê không nhịn được mà bật cười.
Nguyễn Trường Phú nhìn cô, hỏi: “Con cười gì thế?”
DTV
Nguyễn Khê hắng giọng, lắc đầu: “Conkhông cười gì cả.”
Nguyễn Khê không nói, Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phông cũng không tìm được cơ hội nói chuyện tỉ mỉ, nên cứ hồ đồ tiếp tục hàn huyên, dù sao thì hình như có nói hay không cũng không ảnh hưởng gì cả.
Nguyễn Khê không có tâm trạng nói chuyện với Nguyễn Trường Phú, có Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong ở đó rồi, nên cô xoay người đi ra ngoài.
Nguyễn Hồng Quân, Nguyễn Thu Nguyệt và Nguyễn Hồng Binh cũng không ở trong phòng nữa, theo Nguyễn Khê đi ra ngoài.
Chị em bốn người tìm một chỗ nói chuyện của riêng mình.
Nguyễn Khê hỏi bọn họ: “Ở lại mấy ngày?”
Nguyễn Thu Nguyệt giơ ba ngón tay lên: “Chỉ ở được ba ngày thôi.”
Nguyễn Khê cười nói: “Hay ở thêm mấy ngày đi, đợi đến khi tựu trường hẵng về.”
Nguyễn Thu Nguyệt quay đầu nhìn về phía Nguyễn Hồng Quân: “Anh năm, anh có muốn ở lại đến khi tựu trường không?”
Nguyễn Hồng Quân nói: “Đương nhiên là muốn rồi, vất vả lắm mới tới được Bắc Kinh mà, nhưng chưa chắc bác đã cho.”
Nguyễn Hồng Binh nói tiếp: “Vậy thì đi nói với ba thử xem.”
Sau đó, ba người nhìn nhau, dùng ánh mắt nhất trí với nhau.
Vì Nguyễn Trường Phú mang ba đứa trẻ tới, cũng đã nhiều năm như vậy không gặp rồi, nên Nguyễn Khiết và Trần Vệ Đông đều không về, mà ở lại ăn tối cùng họ.
Buổi tối, Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến đóng cửa tiệm về nhà, thấy được Nguyễn Trường Phú, Nguyễn Hồng Quân và mọi người, không thể thiếu màn hàn huyên hồi lâu, hi hi ha ha như nhà có mười mấy người, thật sự náo nhiệt.
Lúc ăn cơm, Nguyễn Khiết nói với Nguyễn Trường Phú: “Cháu luôn muốn về thăm bác và bác gái, nhưng không có thời gian. Cháu vốn định tết năm nay sẽ về thăm mọi người, không ngờ bác lại tới trước.”
Đương nhiên cô ấy muốn nói mình và Trần Vệ Đông, không bao gồm Nguyễn Khê.
Nguyễn Trường Phú và cô ấy trò chuyện với Trần Vệ Đông mấy câu, ông ta lại tồ mò hỏi Nguyễn Thúy Chi: “Vậy là mọi người cùng nhau qua bên nhà này để may quần áo mang ra ngoài bán sao? Bán được không? Làm ăn tốt không?”
Nguyễn Thúy Chi gật đầu: “Cũng được, đã mở hai cửa hàng rồi.”
Nguyễn Trường Phú nghe vậy thì hơi ngạc nhiên: “Mở hai cửa hàng trong thành sao? Vậy đúng là rất tốt, không ngờ mọi người còn rất có đầu óc kinh doanh. Rời xa quê hương chạy đến Bắc Kinh, có thể định cư ở đây, mọi người thật không đơn giản.”
Nguyễn Trường Sinh tiếp lời: “Là Tiểu Khê có đầu óc.”
Nguyễn Trường Phú nghe vậy thì nhìn Nguyễn Khê: “Những thứ này đều là ý của con sao?”
Nguyễn Khê gật đầu: “Phải ạ, đầu năm nay dễ kiếm tiền, đương nhiên phải nghĩ cách kiếm tiền rồi.”
Nguyễn Trường Phú nói: “Đầu năm nay dễ kiếm tiền thật, nhưng không phải ai cũng kiếm được. Vẫn là con có đầu óc, có thể mang theo cô ba, chú năm, cũng định cư ở đây, ba tự thẹn không bằng.”
Nguyễn Khê mỉm cười, cũng không khiêm tốn, mà nói: “Tre già măng mọc thôi ạ.”
Nguyễn Trường Phú nhìn cô, giọng điệu cũng không mang theo cảm xúc gì: “Con cho ba con chút mặt mũi đi.”
Nụ cười trên mặt Nguyễn Khê chợt tắt, cô cúi đầu ăn cơm, lạnh nhạt nói: “Con cũng không nhận bác là ba con.”
Cô nói xong, bầu không khí trên bàn cơm trở nên có chút lúng túng. Nguyễn Trường Sinh vội vàng chuyển đề tài, phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này. Nguyễn Hồng Quân cũng phối hợp, nhanh chóng xua tan sự ngột ngạt ấy.
Ăn tối xong, Nguyễn Khiết và Trần Vệ Đông không ở lại nữa. Bọn họ không ở lại được, ngày mai là thứ hai rồi, bọn họ phải về đi làm, nên chỉ nói thêm với Nguyễn Trường Phú đôi câu rồi chuẩn bị đi.
Trước khi đi, như chợt nhớ ra chuyện gì đó, Nguyễn Khiết lấy trong túi ra mấy tấm vé vào cổng, đưa cho Nguyễn Khê, nói với cô: “Hiếm khi Thu Nguyệt và mấy anh chị tới chơi, chỗ em bỏ chi phí lớn tổ chức buổi tọa đàm khoa học, mời toàn nhà khoa học ở các viện nghiên cứu hàng đầu trong nước, có cả mấy viện sĩ hàn lâm viện nữa, nếu chị rảnh thì mang mọi người đến nghe thử. Rất hiếm đấy, cũng rất đáng để nghe.”