[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 422

Tưởng Tố Vân: “Nhưng mà cả đời cũng chỉ có như vậy thôi, bao giờ mới lên được chức lớn hơn chứ? Mấu chốt của việc này chính là tiền lương, muốn được thăng chức và tăng lương thì rất khó. Hơn nữa bây giờ mọi người đều nhìn vào tiền bạc cả, ai có tiền thì người đó có mặt mũi.”

Nguyễn Khê không khỏi thầm thở dài – thế giới này thực sự đã thay đổi rồi.

Tưởng Tố Vân lại nói thêm: “Tôi không có lá gan lớn như này, không có đầu óc và càng không có vốn để kinh doanh. Tôi không dám từ chức đâu. Thành thật, kiên nhẫn, vậy là đủ rồi.”

Nguyễn Khê hàn huyên với cô vài câu về những công chức định thôi việc và lao ra biển làm ăn, cô lại hỏi: “Này, tôi có cái này muốn hỏi ô. Nếu tôi muốn mua xe hơi thì đi mua ở đâu? Cục thương mại của các côkhông phải phụ trách việc này sao? Việc xem xét và phê duyệt các loại thủ tục đều phải thông qua chỗ các cô. Nếu không chiếc xe này chắc chắn sẽ không mua được.”

Tưởng Tố Vân gật đầu: “Mấy cái thủ tục này đúng là do bọn tôi phê duyệt thật nhưng là người nước ngoài làm. Cô muốn mua xe à, để khi nào tôi về tôi hỏi rõ xem ai là người phụ trách và mua ở đâu cho.”

Nguyễn Khê: “Vậy thì làm phiền cô rồi.”

Tưởng Tố Vân trợn mắt nhìn cô: “Không cần khách sáo.”

Mặc dù Nguyễn Khê không vội mua xe, chỉ là khi ăn cơm thuận miệng hỏi một câu thôi, không ngờ hôm sau Tưởng Tố Vân đã gọi lại và bảo cô, người đàn ông vận chuyển xe kia tên là Tạ Đông Dương, chủ của công ty thương mại Đông Dương.

Nghe xong, Nguyễn Khê bất ngờ mỉm cười – cái này đúng là quá trùng hợp rồi, thật không tốn tí sức nào.

Vậy nên Nguyễn Khê đang băn khoăn xem khi nào thì tìm Tạ Dông Dương mua xe được.

Nhưng chưa đợi cô suy nghĩ xong, Tạ Đông Dương đã chạy đến tìm cô trước.

Nguyễn Khê vốn là ân nhân dẫn dắt Tạ Đông Dương khỏi nghiệp. Nếu năm 1979, cô không giúp anh kiếm được hơn 10 000 nhân dân tệ thì anh sẽ không có ngày hôm nay. Đương nhiên anh ấy vẫn luôn giữ ân tình này trong lòng.

Gặp không được thì trong lòng nhớ nhung, gặp được rồi tự nhiên sẽ đến nhà hỏi thăm.

Đương nhiên tới cửa cũng không thể đi tay không, anh ta cầm túi lớn túi nhỏ như thể học trò tới thăm thầy giáo vậy,

Hôm nay vừa lúc Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến cũng ở nhà. Vì số cửa hàng càng ngày càng nhiều nên thuê thêm nhiều quản lý cửa hàng đã được đào tạo. Vì vậy họ không còn tự mình đến trông coi cửa hàng nữa, họ chỉ cần ở nhà và suy nghĩ cách để điều hành và tìm hiểu thêm về thị trường. Những lúc rảnh rỗi thì hai người cũng chỉ ở nhà nghỉ ngơi.

Thấy trong nhà có người lạ mặt, người kia lại mua bao nhiêu là thứ quà đắt tiền và giá trị, trông cũng như có quen biết với Nguyễn Khê. Nên dù không quen biết nhưng Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến cũng vội vàng đón tiếp, nấu nước pha trà.

Tạ Đông Dương thì không làm khách như vậy, anh ấy cũng không xem mình là người ngoài mà nói chuyện. Sau khi trò chuyện với Nguyễn Khê, Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến và câu liền mất khống chế và nói không ngừng nghỉ, chủ yếu là nói với Nguyễn Khê về những gì cả hai đã làm trong mấy năm nay.

Đây coi như là lần gặp đầu tiên của bọn họ nên không tiện nói những chuyên riêng tư khác, hầu hết hai ngời họ chỉ nói về việc làm ăn phát triển cả từng người trong vài năm qua

Tạ Đông Dương cho biết, vài năm nay, anh đi vào nam làm việc, trong tay cũng dành dụm được một số vốn, nhà bên này lớn để cũng chẳng làm gì nên năm trước đã mở một công ty thương mại ở địa phương. Sau đó lại kể về chuyện gì đã xảy ra, các thứ linh tinh, gần đây còn đang thực hiện một cuộc trao đổi hàng hóa với Liên Xô.

Nguyễn Trường Sinh tò mò hỏi: “Trao đổi hàng hóa gì vậy?”

Tạ Đông Dương nhìn anh ấy rồi giải thích: “Chỉ là đổi hàng lấy hàng thôi ạ. Đất nước họ cần gì thì họ sẽ trao đổi với chúng ta. Lần gần đây nhất cháu vận chuyển một lô xe hơi nhỏ về, bán khá chạy nên cũng kiếm được kha khá.”

Nghe xong, Nguyễn Trường Sinh gật đầu nói: “Vẫn là mấy người thành phố các cậu thông minh, nghĩ ra được nhiều cách để kiếm tiền.”

Nói tới xe hơi, Nguyễn Khê vội hỏi anh: “Cái chiếc xe kia anh bán nó rồi à?”

Tạ Đông Dương quay đầu lại nói: “Chưa bán, cô muốn mua một cái sao?”

Nguyễn Khê lập tức trả lời: “Đó là điều bắt buộc mà. Mỗi ngày tôi đều phải bắt xe ra ngoài làm việc, việc này rất bất tiện. Hơn nữa, đều phải gọi taxi, tiền taxi thì siêu đắt đỏ. Bây giờ tài xế taxi là một việc rất phổ biến, tiền kiếm được cũng nhiều.”

Tạ Đông Dương bật cười: “Được thôi, nếu cô muốn, tôi sẽ giữ nó cho cô. Khi nào rảnh thì tôi sẽ lái lại đây cho cô luôn.”

DTV

Sau khi nói xong việc trao đổi hàng hóa và xe hơi, Tạ Đông Dương hỏi Nguyễn Khê rằng mấy năm nay cô làm gì ở Bắc Kinh, hiện tại cô đang làm ở đơn vị nào.

Bình Luận (0)
Comment