Nguyễn Khê suy nghĩ một chút: “Được rồi, cháu sẽ nghỉ làm sớm đi mua nguyên liệu.”
Sau khi cúp điện thoại của Nguyễn Thuý Chi, Nguyễn Khê lại gọi cho Lăng Hào, Nguyễn Khiết. Còn Nguyễn Thu Nguyệt vì vẫn đang ở trường, hơn nữa cũng không tiện liên lạc nên Nguyễn Khê cũng không gọi cho cô ấy.
Vì cả nhà sẽ cùng ăn tối với nhau nên Nguyễn Khê đã tan làm sớm hơn. Cô lái xe ra chợ mua đồ nấu, còn đi đến tiệm vịt quay mua một con vịt quay nguyên con rồi mới lái xe đến thẳng nhà Nguyễn Thuý Chi.
Dừng xe ở ngoài ngõ, Nguyễn Khê xách túi lớn túi bé vào trong sân, còn chưa đến giữa sân, mới bước đến cổng cô đã gọi to: “Ông nội bà nội, con đến rồi đây.”
Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa đang cho gà ăn ở trong sân, nhìn thấy Nguyễn Khê đến, hai người liền rạng rỡ, cười lớn nói: “Tiểu Khê đã đến rồi.”
Nguyễn Khê xách túi đồ ăn vào trong phòng bếp: “Lại cho gà ăn ạ?”
DTV
Vì để cho Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa không bị quá nhàm chán khi lên thành phố, Nguyễn Thuý Chi và những người khác liền bắt hết gà ở quê về nuôi ở sân ngoài, để cho ông bà nuôi chơi cho vui.
Lưu Hạnh Hoa đáp lại: “Xong ngay rồi đây.”
Nguyễn Khê lấy xong một lượt đồ ăn lại quay lại xe lấy tiếp chuyến nữa, lần này vừa đến cửa sân liền thấy Nguyễn Nguyệt vừa đi học về.
Nguyễn Nguyệt đang học lớp hai tiểu học, giờ đã lớn thành một cô bé dễ thương rồi.
Nhìn thấy Nguyễn Khê, cô bé lớn tiếng gọi: “Chị cả.”
Nguyễn Khê xoa đầu cô bé, nói với cô bé một câu: “Nguyệt Nguyệt tan học rồi à.”
Chào hỏi xong, Nguyễn Khê tiếp tục ra xe lấy đồ, Nguyễn Nguyệt cũng đi theo sau phụ giúp cô.
Đợi Nguyễn Khê đặt hết đồ ăn vào trong phòng bếp, Lưu Hạnh Hoa liền giao công việc cho gà ăn cho Nguyễn Chí Cao, bà ấy đứng dậy đi nhặt rau với Nguyễn Khê. Lúc nhặt rau thì đương nhiên là phải trò chuyện rồi, Lưu Hạnh Hoa hỏi Nguyễn Khê: “Còn chưa có động tĩnh gì à?”
Nguyễn Khê biết bà ấy đang muốn hỏi gì nên chỉ cười đáp lại: “Bà nội, không vội mà.”
Lưu Hạnh Hoa nói với cô: “Gì mà không vội? Cháu sắp gần ba mươi rồi đấy.”
Quả thật vậy, qua hai năm nữa cô sẽ ba mươi tuổi rồi, nhưng Nguyễn Khê quả thực không vội, dù sao trong hơn hai năm sau kết hôn này cô đều không có thời gian thư giãn. Kiếp trước cô ở độ tuổi này còn chưa kết hôn, việc sinh con thì lại càng không vội rồi.
Cho nên Nguyễn Khê cười đáp lại: “Vậy đợi cháu đến ba mươi tuổi rồi sinh vậy.”
Nguyễn Khê và Lưu Hạnh Hoa vừa nhặt rau vừa nói chuyện phiếm, rau vừa nhặt được nửa thì Nguyễn Thuý Chi và Nhạc Hạo Phong đã về trước tiên, sau đó đến Lăng Hào và cả nhà Nguyễn Trường Sinh, gia đình Nguyễn Khiết cũng lần lượt đến.
Người lớn bận rộn cùng nhau nấu ăn, ba đứa trẻ Nguyễn Đại Bảo, Nguyễn Nguyệt và Trần Húc ở một bên chơi đùa.
Nguyễn Chí Cao cho gà ăn xong liền rửa tay ra chơi cùng với ba đứa nhỏ.
Trong khi chơi đùa, từng món ăn từ nhà bếp được dọn dần lên bàn, không khí trong nhà càng ngày càng náo nhiệt. Mỗi lần mà cả nhà cùng nhau nấu nướng ăn cơm đều là khoảng thời gian mà Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa hạnh phúc nhất.
Bữa tối đều đã sẵn sàng và dọn hết lên bàn ăn, cả nhà cùng nhau ngồi xuống ăn cơm.
Mọi người đều ngầm hiểu ý chưa ai động đũa, Nguyễn Khê hắng giọng tuyên bố: “Trước khi ăn cơm nói vài câu đã nhỉ, hôm nay cháu xin thông báo hai chuyện vui lớn của gia đình ta, một là cháu vô tình mà nhận được khoản tiền lớn, hai là Tiểu Khiết của chúng ta đã được thăng chức lên phó phòng rồi.”
Nguyên Khê vừa nói xong, Nguyễn Đại Bảo đã vỗ tay vô cùng nồng nhiệt nói: “Chị cả, chị hai giỏi quá.”
Thấy cậu bé vỗ tay, Nguyễn Nguyệt và Trần Húc cũng vỗ tay theo, tiếng người này còn nồng nhiệt hơn người kia: “Chị cả, chị hai giỏi quá.”
Nguyễn Khiết nhẹ nhàng nhắc Trần Húc, sửa lại nói: “Con nên gọi là mẹ và dì.”
Trẻ con vốn hay nói mà chả suy nghĩ gì, Nguyễn Khiết vừa dứt lời, mọi người ngồi trên bàn đều bật cười.
Tụ họp lại chủ yếu cũng là vì muốn cùng nhau ăn uống, vui vẻ trò chuyện. Tiếp sau đó không cần ai nhắc, mọi người ai nấy đều cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm. Nhưng chưa kịp gắp miếng nào vào miệng thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài cổng sân.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, mọi người đều bất giác nhìn ra ngoài. Lăng Hào định đứng dậy đi xem thử thì bị Nhạc Hạo Phong giơ tay ngăn lại.
Nhạc Hạo Phong đứng lên khỏi bàn, hắng giọng nói: “Mọi người ăn đi, chú đi xem thử.”
Anh ấy bước qua ngưỡng cửa đi ra ngoài, bên ngoài lần nữa lại truyền đến tiếng gõ cửa kèm theo tiếng nói: “Có ai ở nhà không?”
Nhạc Hạo Phong bước nhanh qua cổng thứ hai đến gần cổng chính, nhìn thấy người đứng bên ngoài, anh ấy vốn đang định chào hỏi liền không thốt ra được nữa. Bởi vì đang đứng ngoài cổng nhà anh ấy là hai vị cảnh sát và hai người thanh niên.