Hơn nữa, bởi vì Nguyễn Thúy Chi không còn giống mười năm trước, không nỡ cắt bỏ tình cảm mẹ con với Lưu Tiểu Hổ, thấy cậu ta cảm xúc sẽ bị d.a.o động, sẽ đau lòng, sẽ mềm lòng, nên mọi người cũng không có gì phải lo lắng.
Bởi vì hôm sau còn phải đi học đi làm, nên mấy người Nguyễn Khê không ở lại nhà Nguyễn Thúy Chi lâu. Thấy thời gian không còn sớm, mọi người đứng dậy bước ra ngoài, Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong tiễn họ đến cổng chính.
Ra khỏi cổng chính, mọi người chào nhau rồi ai về nhà đấy.
Nguyễn Khê ngồi vào xe, kéo dây an toàn, nói: “Lúc nhỏ chưa từng thấy tìm mẹ, ngay cả nhận cũng không muốn nhận, cô ba lên trấn thăm họ họ còn tỏ ra khó chịu với cô ba, bây giờ lại tìm đến cửa gọi mẹ.”
Lăng Hào khởi động xe nói: “Nhận tiền.”
Nguyễn Khê cài xong dây an toàn, tựa lưng vào ghế: “Cho họ cái rắm ấy.”
Sau khi Ngô Tuệ Quyên ăn cơm xong, Lưu Tiểu Hổ lại đi xới thêm một bát cơm nữa.
Đợi Lưu Tiểu Hổ ăn no buông đũa, Nhạc Hạo Phong mới đi đến thu dọn bát đũa, lau bàn.
Thời gian không còn sớm, Nguyễn Thúy Chi thu dọn lại giường ở phòng phía tây, rồi dẫn Lưu Tiểu Hổ và Ngô Tuệ Quyên vào, cô ấy nói: “Các con tạm thời ở đây trước đi, các con có dự định gì chưa?”
Lưu Tiểu Hổ và Ngô Tuệ Quyên nhìn nhau một cái, lại nhìn Nguyễn Thúy Chi. Lưu Tiểu Hổ cười nói: “Cuộc sống ở đây không quen, vẫn chưa có dự định cụ thể gì. Hôm nay gặp được mẹ, trong lòng cũng kiên định.”
Nguyễn Thúy Chi cười cho có lệ: “Ở thành phố lớn Bắc Kinh, không thể dựa vào kiên định, chỉ có thể dựa vào chính mình. Nếu hai đứa chưa có dự định cụ thể, vậy tôi xem xem rồi sắp xếp chút việc cho hai đứa.”
Vậy thì tốt quá rồi!
Lưu Tiểu Hổ và Ngô Tuệ Quyên cười rộ lên, đồng thanh đáp: “Cảm ơn mẹ.”
Nguyễn Thúy Chi gượng gạo cong môi: “Ngủ sớm đi.”
DTV
Nói xong cô ấy xoay người rời đi, thuận tay đóng cửa tây phòng.
Nghe tiếng bước chân Nguyễn Thúy Chi trên hành lang xa dần, Ngô Tuệ Quyên ngồi trên giường, vui sướng nhìn trái ngó phải, cười nói: “Vậy có phải là chúng ta cũng có thể ở lại Bắc Kinh đúng không? Thật tốt!”
Lưu Tiểu Hổ càng đắc ý: “Có mẹ anh ở đây đương nhiên là có thể.”
Ngô Tuệ Quyên hắng giọng, đến gần Lưu Tiểu Hổ nói nhỏ: “Anh có để ý không, mẹ anh và ba dượng anh chỉ có một cô con gái. Bọn họ cũng đã có tuổi có lẽ là không sinh nữa, mẹ anh chỉ có mình anh là con trai. Từ trước đến giờ tài sản này kia đều cho con trai, vậy không phải là những thứ của mẹ anh bây giờ sau này đều là của anh sao?”
Lưu Tiểu Hổ nghe đến đây thì mắt sáng rực, nói: “Hình như là vậy.”
Ngô Tuệ Quyên mím môi cười, giống như ông trời đột nhiên đập cho họ một chậu kho báu, lại giống như Lưu Tiểu Hổ bỗng từ dân thường biến thành thái tử. Chuyện tốt từ trên trời giáng xuống như vậy lại đụng trúng bọn họ thì sao có thể không vui?
Lưu Tiểu Hổ thậm chí còn thấp giọng reo lên “ô hô”.
Nguyễn Thúy Chi trở về phòng của mình, Nhạc Hạo Phong hỏi cô ấy: “Bọn họ nói thế nào?”
Nguyễn Thúy Chi ngồi xuống trước bàn trang điểm nhìn Nhạc Hạo Phong: “Nói là
không quen cuộc sống ở đây, chưa có dự định cụ thể. Đợi chúng nó tự tìm việc làm thì không biết là đến bao giờ. Chúng ta tìm cho chúng nó đi.”
Nhạc Hạo Phong gật đầu: “Được, em không cần bận tâm, chuyện này cứ giao cho anh đi.”
Nói xong chuyện này, hai người lại ngồi nói chuyện thêm một lát. Đợi Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa tắm rửa xong, Nguyễn Thúy Chi dẫn Nguyễn nguyệt cùng đi tắm. Tắm rửa xong cô ấy dẫn Nguyễn Nguyệt đến phòng mình ngủ, cùng Nguyễn Nguyệt đọc truyện trước khi ngủ.
Nguyễn Nguyệt đọc truyện xong, cô bé hỏi Nguyễn Thúy Chi: “Người hôm nay đến là anh trai đó sao?”
Nguyễn Thúy Chi mỉm cười nói với cô bé: “Là anh trai bình thường thôi.”
Nguyễn Nguyệt gật đầu đáp: “Ồ.”
Không có câu hỏi gì khác, cô bé gấp sách nằm xuống chuẩn bị ngủ.
Nguyễn Thúy Chi tắt đèn trong phòng giúp cô bé rồi quay về phòng mình ngủ.
Ngày hôm sau, Nguyễn Thúy Chi tỉnh lại trong tiếng đồng hồ báo thức, sau khi rửa mặt, ăn cơm xong, cô ấy và Nhạc Hạo Phong đến nhà máy làm việc, Nguyễn Nguyệt đeo balo đến trường, Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa cho mấy con gà trong nhà ăn.
Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa ở cùng với Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong, thứ nhất là bởi vì từ quê chuyển đến sau này không muốn đi qua đi lại nhiều, thứ hai là Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến thường xuyên đi công tác không có nhà, Nguyễn Khê lại cần hoàn cảnh sáng tác.
Hai ông bà bận rộn việc nhà xong thì ra ngõ đi dạo.
Bởi vì thời gian sống trong thành phố cũng ngắn, hai ông bà quen được mấy người chạc tuổi trong ngõ, Nguyễn Chí Cao sẽ đi ra ngoài xem những ông lão khác chơi cờ, đánh mạc chược, còn Lưu Hạnh Hoa thì sẽ cùng mấy bà lão nói chuyện phiếm.
Lúc mới đầu thì có hơi ngại, nhưng bây giờ thì cũng thân quen rồi.