Dì Tần nhìn Nguyễn Khê cười: “Cháu đúng là bà chủ lớn xa hoa.”
Trước khi cô thuê bà ấy, thì bà ấy đã biết đến sự xa hoa của cô rồi.
Trong phòng làm việc mát mẻ, cả người cũng thoải mái, hai người vừa nói chuyện vừa làm việc, dì Tần cầm kim thêu thêu thùa, Nguyễn Khê thì chầm chậm đứng từng hạt ngọc trai lấp lánh lên vải.
Hai người làm xong một tấm vải nhỏ, đang nghỉ ngơi thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa văn phòng.
Nguyễn Khê uống nước nhìn qua thì chỉ thấy Trình Nặc Nặc nói: “Tổng giám đốc Nguyễn, cô Ôn đến.”
Cuối cùng cũng không kìm được mà đến xem, Nguyễn Khê cười, đặt cốc nước xuống, nhìn Ôn Hiểu từ ngoài bước vào.
Ôn Hiểu đi vào chào hỏi với Nguyễn Khê rồi cười nói: “Tôi không kìm được đến xem, không làm phiền câô chứ?”
Nguyễn Khê kéo cô ấy đến cạnh khung vải: “Phiền với không phiền cái gì, chỉ là vẫn chưa có gì đẹp.”
Bởi vì cô phải đợi thêu và đính ngọc trang trí xong mới có thể cắt may.
Mà Ôn Hiểu thì vừa nhìn thấy tấm vải được thêu hoa đính ngọc ấy thì đã cảm thấy rất ngạc nhiên và vui mừng rồi. Khóe miệng và lông mày của cô ấy tràn ngập ý cười, cô ấy nói: “Thực sự là quá đẹp, còn đẹp hơn cả tưởng tượng của tôi.”
Nguyễn Khê thấy cô ấy ngạc nhiên, mừng rỡ, hài lòng như vậy thì đương nhiên cũng cảm thấy vui.
Đối với một người thợ may thì không có gì vui hơn sự hài lòng của khách hàng về quần áo mình may.
Tuy rằng trang phục còn chưa thành hình, nhưng Ôn Hiểu cũng không đi ngay. Vừa hay cô ấy không có việc gì làm nên buổi chiều đã ở lại phòng làm việc của Nguyễn Khê xem Nguyễn Khê và dì Tần làm việc, xem những bông hao nở rội dưới mũi kim của họ.
Ôn Hiểu xem tới tận chiều tối, lúc Nguyễn Khê và dì Tần chuẩn bị tan làm về nhà, cô ấy vẫn còn muốn xem thêm.
Nghễ Khê kéo cô ấy ra khỏi phòng làm việc, cười nói: “Đừng vội, dùng sao thì cuối cùng cũng là quần áo của cậu.”
Ôn Hiểu ngại ngùng cười với cô: “Tôi thực sự rất thích.”
Không phải là cô ấy chưa từng những thứ như thêu thùa, đính ngọc, nhưng cô ấy thực sự chưa từng thấy tấm vải nào được thêu và đính ngọc đẹp như vậy. Cho dù là thêu hoa hay đính ngọc lấp lánh thì đều không có cảm giác quê mùa, rẻ mạc, thực sự là đẹp đến nao lòng.
Bởi vì buổi tối Lăng Hào phải tăng ca, nên Nguyễn Khê đã đi ăn tối cùng Ôn Hiểu.
Hai người đến ghế lô của nhà hàng ngồi, gọi mấy món thích ăn.
Ôn Hiểu đưa thực đơn cho bồi bàn, rồi nhìn Nguyễn Khê hỏi: “Dì Tần đó là cậu mới mời à?”
DTV
Nguyễn Khê gật đầu: “Đúng rồi. Mời về từ một xưởng thêu cách đây không lâu, trả gấp ba lần tiền lương. Làm thủ công nên tốn thời gian, tốn công sức, công việc lại nhiều, làm quá chậm, một người làm thì quá vất vả.”
Ôn Hiểu không kìm được cảm thán: “Không ngờ một bộ quần áo lại phải tốn nhiều công sức như vậy. Lúc ở trong phòng làm việc nhìn hai ngươi làm tôi cũng cảm thấy được là mệt, nhưng tôi chỉ xem thì lại rất thích, từng đường kim mũi chỉ từ từ tạo nên họa tiết.”
Nguyễn Khê mỉm cười nhìn cô ấy: “Nếu đã yêu thích thì lúc làm cũng không cảm thấy mệt.”
Nhất là lúc làm ra thành phẩm, cảm thấy vô cùng có thành tựu.
Ăn cơm xong, hai người cùng nhau đi đến cổng chính của nhà hàng rồi tách ra, tự lái xe của mình. Sau khi rời khỏi nhà hàng, Nguyễn Khê không lái xe về thẳng nhà mà lái xe đến nhà Nguyễn Thúy Chi.
Thật ra cũng không có chuyện gì đặc biệt, chỉ là muốn đến thăm Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa thôi.
Bởi vì bây giờ mỗi người một nhà, số lần cả nhà tụ họp ăn cơm cũng có hạn, cho nên Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Trường Sinh chỉ cần có thời gian là sẽ đến thăm Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa.
Nguyễn Khê dừng xe trong con ngõ, xách theo đồ đã mua, gõ cửa vào nhà.
Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong cũng đang ở nhà, cả nhà năm người đang ngồi ở nhà chính xem tivi.
Thấy Nguyễn Khê đến, Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong vội đứng dậy đi ra đón, đón lấy đồ đạc trong tay cô, hỏi: “Ăn cơm chưa?”
“Dạ cháu ăn rồi.” Nguyễn Khê theo họ vào nhà.
Nguyễn Nguyệt cất tiếng gọi: “Chị cả.”
Đều là người một nhà nên không có gì phải khách sáo cả. Nguyễn Khê ngồi xuống nói chuyện với Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa rồi hỏi Nguyễn Thúy Chi: “Lưu Tiểu Hổ và vợ cậu ta vẫn đang làm ở nhà máy dệt len?”
Bị hỏi đến chuyện này, Nguyễn Thúy Chi gật đầu: “Đúng, đang ở đó làm việc.”
Nguyễn Khê lại hỏi: “Đến giờ vẫn chưa về?”
Nguyễn Thúy Chi đáp: “Bây giờ thì chưa, cô cũng không quản nhiều.”
Nguyễn Khê nhìn Nguyễn Thúy Chi không kìm được cười: “Chắc là hai người họ tức lắm đấy, vốn cho rằng tìm được mẹ ruột thì nửa đời sau khồng cần lo nghĩ, tiêu không hết tiền, kết quả cô lại đưa họ đi xa như vậy.”
Lưu Hạnh Hoa ở bên cạnh cất tiếng: “Mười lăm mười sáu năm không gặp, lúc ở quê cũng chưa từng đến tìm mẹ, đột nhiên tìm đến làm con trai? Bọn nó nghĩ cũng đẹp đấy, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy.”
Nguyễn Khê cười nói: “Chắc là cậu ta cảm thấy có.”