[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 457

“Hơn nữa, mọi thứ trong gia đình này đều do chị ba và anh rể cùng nhau gánh vác. Một điểm là một điểm, một vạn là một vạn. Tóm lại, tất cả đều là của Nguyệt Nguyệt, một phân các người cũng đừng mong nghĩ đến! Hãy ngừng mơ mộng viển vông đi!”

“Năm ngoái, Lưu Tiểu Hổ cậu đến đây, năm nay lại dẫn theo vợ chồng chị ba cậu, tôi thực sự muốn hỏi một chút, ai cho Lưu Tiểu Hổ cái can đảm này? Nhà họ Lưu mấy người muốn làm gì? Các người muốn dựa vào chị ba để cả nhà các người chuyển đến Bắc Kinh à?”

Bốn người Lưu Tiểu Hổ và Lưu Tam Ny đứng sụ mặt ra. Họ không thể giữ lại biểu cảm nhỏ nhất trên gương mặt của họ, càng không thể nói được lời nào. Họ xấu hổ đến mức muốn động thổ chui đi.

Đương nhiên Lưu Tiểu Hổ viết năm ngoái Nguyễn Thúy Chi không thích cậu ta nên cậu ta và Ngô Tuệ Quyên mới tìm một cái xưởng len bỏ hoang để đánh bọn họ. Nhưng cậu ta đúng là đỏ mắt với tiền của Nguyễn Thuỳ Chi, về nhà liền kể lại một lần. Năm nay, cậu ta mới đưa Tam Ny đến đây.

Vốn dĩ cậu ta đưa Tam Ny đến cùng là vì hai chị em thành tâm thành ý như vậy thì có thể khiến Nguyễn Thúy Chi mềm lòng. Ai mà ngờ còn không được ưa thích hơn năm trước. Bây giờ mới vừa đến cửa đã bị đánh, bị mắng. Thật sự là vô cùng m.á.u chó.

Nếu sớm biết như vậy, cậu ta đã không dẫn theo chị ba tới rồi! Quả là không nghĩ tới, bọn họ sẽ đen đủi đến mức này.

Nguyễn Trường Sinh lại nói: “Còn không mau chạy đi à? Bọn tôi không rảnh để tiếp đón các người đâu.”

DTV

Nói xong, anh giơ tay ra đóng cửa lại, khoá chốt nhốt người bên ngoài. Nguyễn Thúy Chi cũng không nói gì nữa, cô xoay người đi vào phía trong sân. Những người khác cũng tự nhiên đi theo phía sau.

Sau khi vào trong sân, Lưu Hạnh Hoa nói: “Xé rách mặt là tốt.”

Tiền Xuyến ở bên cạnh cũng tiếp lời: “Đúng vậy. Nếu không xé rách mặt mấy người đấy cứ ở đấy giả ngu, giả ngơ.”

Ngoài hẻm nhỏ, tất nhiên đám người Lưu Tiểu Hổ và Lưu Tam Ny cũng chưa chạy ngay đi. Bọn họ tốn nhiều tiền, nhiều thời gian ngồi xe lửa đến đây như vậy, miếng nước cũng chưa kịp uống đã bị mắng chối chết. Sao mà đi cho nổi?

Vài người hàng xóm đến xem trò vui, có bà cụ chống nạnh hỏi họ: “Là bà con dưới quê lên à?”

Lưu Tiểu Hổ nói: “Không phải bà con mà là con trai, con gái ruột.”

Bà cụ kia lại bảo: “Các người là con trai, con gái ruột mà sao họ không cho vào?”

Lưu Tam Ny nói: “Chúng cháu là con riêng của bà ấy và chồng trước.”

Bà cụ gật đầu: “Ồ, trách nào tôi chưa gặp cô bao giờ.”

Thấy có người đến xem náo nhiệt, bọn họ lại cảm thấy uất ức.

Hốc mắt Lưu Tam Ny lại đỏ lên, nói: “Bà ơi, bà phân xử hộ con xem ạ. Con trai con gái ruột, ngàn dặm xa xôi đã đến tận nơi tìm bà ấy. Tại sao bà ấy không để vào nhà rồi nói chuyện mà lại mắng chúng con ngay ngoài đường như vậy? Thử hỏi trên đời này có người mẹ nào như vậy không?”

Bà cụ ồ lên một tiếng: “Vừa rồi chúng tôi không nghe thấy tiếng cãi nhau. Tôi cũng chả biết nguyên nhân, kết quả. Nhưng đây không phải là ý kiến hay. Có lẽ các cô, các cậu đã làm gì mới khiến cô ấy lạnh nhạt mà đối xử như vậy.”

Lưu Tiểu Hổ nói: “Lúc trước là do cô ấy cứ cố tình đòi ly hôn chứ không phải do chúng cháu. Hồi đó chúng cháu mới năm, sáu, bảy tuổi thì làm sao có thể lạnh nhạt với bà ấy được? Muốn nói thất vọng, buồn bã không phải chúng cháu mới là người nói câu đấy sao?”

Một người phụ nữ trung niên khác lại nói: “Cô ấy đã không cần cậu nữa mà cậu cứ tìm đến cô ấy làm gì. Cái này không phải tự giễu cợt bản thân sao? Nguyễn Thúy Chi đã sống ở con hẻm nhỏ này hai ba năm rồi, chúng tôi biết cô ấy không phải là người không nói lý, cũng không phải người nhẫn tâm. Tôi đoán rằng, trước đây mấy cô cậu trông nhận cô ấy, bây giờ lại thấy cô ấy giàu có nên muốn đến nhận mẹ đẻ.”

Lưu Tiểu Hổ: “...” Bà đoán đúng rồi đấy

Lưu Tiểu Hổ và Lưu Tam Ny không nói gì, bà cụ kia lại nói: “Cô ấy không cho các người vào, chắc là vì mười lăm mười sáu năm trước, khi cô ấy còn đang ở nông thôn, phụ nữ ly hôn đâu có dễ sống. Các cô cậu nghĩ thử xem, lúc cô ấy cực khổ nhất, các cô các cậu đang làm gì? Những khó khăn mà cô ấy phải chịu đựng lớn đến nhường nào. Bây giờ có giá đình mới, cuộc sống tốt dần lên, các cô cậu mới ầm ầm chạy đến nhận mẹ, thật sự không cần mặt mũi mà.”

Lưu Tiểu Hổ và Lưu Tam Ny: “...”

Người phụ nữ trung niên lại nói: “Các cô các cậu cứ về quê đi thôi. Các cô cậu cũng lớn, đã lập gia đình cả rồi. Mẹ các cô cậu cũng không cần các cô cậu hiếu kính, các cô cậu nên về nhà mà hiếu kính với cha cho tốt đi. Đừng lãng phí thời gian ở đây nữa.”

Bình Luận (0)
Comment