[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 467

Trong lúc đợi chủ quán nấu mì, Nguyễn Khê cười nói: “Còn nhớ không? Lần đầu tiên chúng ta lên trấn mua rượu cho thầy, lúc đến đây cũng ăn một bát mì cay Thành Đô. Em còn nhớ anh bảo mình không thể ăn cay.”

Lăng Hào còn nhớ rõ hơn cô, lúc đó cô còn nhéo mặt anh, rồi bảo là mềm ghê.

Lúc đó anh cũng bảo có cơ hội sẽ đưa cô đến nhà mình chơi.

Bây giờ nhớ lại cảm tưởng như đã qua mấy đời. Khi đó anh hoàn toàn không nghĩ mình có thể rời khỏi núi Phương Minh trở về thành phố, cũng không nghĩ có thể đưa Nguyễn Khê về nhà mình chơi.

Càng không nghĩ tới những chuyện thay đổi sau này, tất cả mộng đẹp đã trở thành sự thật.

Anh quay lại nói với Nguyễn Khê: “Bây giờ đã ăn cay được rồi. Hơn nữa còn không cay không thích.”

Hai người vừa ăn mỹ vừa nói chuyện. Vốn định ăn xong sẽ về nhà khách nghỉ ngơi, nhưng lại bất ngờ biết được tối nay có chiếu phim ở sân bóng trường cấp hai Phượng Minh, vì thế hai người thay đổi phương hướng, đi đến trường cấp hai Phượng Minh.

Bây giờ mọi người không còn hào hứng xem phim điện ảnh như những năm bảy mươi ấy nữa, dẫu sao cũng đã qua mười bốn mười lăm năm rồi, thời đại phát triển, trên trấn đã có nhà mua tivi.

Nguyễn Khê và Lăng Hào đương nhiên cũng không hào hứng với phim, chỉ là nhớ lại những ký ức ngày xưa, vì thế đứng phía sau đám người tập nập. Xem phim là phụ, xem phim cùng nhau để nhớ về quá khứ mới là chính.

Họ lên trấn, tối đó vừa hay có chiếu phim, hai người trèo lên cây hòa cổ thụ phía sau xem. Nguyễn Khê bởi vì đi đường mệt nên ôm cây ngủ mất.

Trên đường trở về nhà khách, Nguyễn Khê hỏi Lăng Hào: “Tối đó là anh đỡ em cho nên em mới không bị ngã đúng không? Anh còn luôn đỡ tay dưới mặt em?”

Lăng Hào nhìn cô, khẽ nói: “Ừ.”

Nguyễn Khê chớp mắt nhìn anh: “Ồ, còn nhỏ mà đã ấm áp như vậy, đúng là không uổng công thương anh mà.”

Lăng Hào cười: “Cảm ơn chị lúc đó đã thương em.”

Nghe đến đây Nguyễn Khê cũng không kìm được bật cười: “Nhưng anh chưa từng coi em là chị. Có phải lúc đó anh đã có tâm tư không trong sáng gì đó với em rồi đúng không?”

Bởi vì khi ấy anh còn là đứa nhóc nhỏ tuổi, cho nên cô chưa từng nghĩ nhiều. Cô xem anh là em trai, là bạn bè, tay nắm tay, vai dựa vai, cũng là hành động bình thường nhất giữa mấy đứa nhóc.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, con trai con gái mười ba mười bốn tuổi đã có phương diện tâm tư đó rồi.

Lăng Hào nhìn cô, một lát sau mới nói: “Có thể nói là vậy.”

Nguyễn Khê mím môi nhịn cười một hồi, sau đó nhéo tay anh: “Em biết ngay mà! Bề ngoài thì là bé cưng ngoan ngoãn, đơn thuần, dịu ngoan, lại đáng yêu, nhưng thực ra trong lòng lại nghĩ nhiều.”

Lăng Hào bị cô nhéo đau, anh mỉm cười nắm lấy tay cô, nói: “Cũng không nhiều lắm, chỉ có một suy nghĩ rất đơn giản, đó là thích em, muốn ngày nào cũng được nhìn thấy em, muốn thấy em vui vẻ.”

Ở cùng nhau lâu vậy rồi, bây giờ nghe anh nói những lời sến súa này, Nguyễn Khê vẫn cảm thấy trong lòng vô cùng ngọt ngào. Bởi vì cô biết mỗi câu anh nói đều xuất phát từ tận đáy lòng.

Hai người nắm tay bước về phía trước, đón lấy cơn gió đêm của thị trấn nhỏ, thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn sao trên trời.

Nguyễn Khê và Lăng Hào ở trong trấn một đêm, sáng hôm sau ăn sáng trong trấn rồi đem hành lý vào núi. Họ bước lên con đường núi quen thuộc ấy, đi về thôn Kim Quang trong ký ức.

Những năm này vẫn luôn bận rộn học tập và làm việc trong thành phố, thời gian tập thể dục không nhiều, cho nên đi một đoạn Nguyễn Khê đã cảm thấy mệt rồi, không còn thoải mái leo lên núi như trước đây nữa.

Cô nói với Lăng Hào: “Lâu rồi em không leo núi, tuổi tác còn tăng lên.”

Lăng Hào nhìn cô cười: “Anh cõng em đi một đoạn.”

Nguyễn Khê khoát tay với anh: “Vậy thì không cần.”

Cô nói không cần nhưng lúc cô mệt đến mức thở phì phò thì Lăng Hào vẫn cõng cô mấy đoạn.

 

Lúc ngồi nghỉ ngơi, Nguyễn Khê ngồi trên tảng đá vừa uống nước vừa nói: “Không được, vẫn phải tập thể dục nhiều hơn.”

Cho dù không leo núi thì lúc về cũng phải kiên trì chạy bộ mỗi tối.

Cho dù cô mệt thì mệt nhưng cũng không đi chậm lại.

Bởi vì để đến thôn sớm, bóng đêm buông xuống hai người vẫn tiếp tục 

đi. Đi đến khuya hai người dừng lại nghỉ ngơi, ngồi trên tảng đá ngắm nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu, đếm sao trên trời.

DTV

Lúc Nguyễn Khê chống tay lên tảng đá, ngẩng đầu ngắm trang hồi sức, Lăng Hào chợt nói: “Anh nhớ, hình như gần đây có một suối nước nóng tự nhiên thì phải.”

Nghe vậy Nguyễn Khê liền nhìn trái ngó phải.

Cô cũng nhớ ra, nhìn Lăng Hào nói: “Hình như là ở đây.”

Nói xong hai người lập tức ăn ý, đứng dây cầm hành lý đi tìm suối nước nóng.

Thuận lợi ngeh được tiếng suối nước nóng róc rách bên cạnh, Nguyễn Khê thở phào một hơi: “Em muốn đi tắm.”

Bình Luận (0)
Comment