Trần Bằng đáp: “Đều rất tốt, phải di dời nên vừa mới chuyển từ trong núi ra.”
Nguyễn Khê tiếp chuyện: “Chỗ Nhà nước sắp xếp như thế nào?”
Liễu Hồng Mai nói: “Cuộc sống thuận tiện hơn cũng tốt hơn ở trong núi, mỗi nhà đều được sắp xếp nhà ở, nhưng đất đai không tốt lắm, là đất hoang, muốn bọn em làm đất khai hoang, chắc là thu hoạch hai năm trước cũng không tốt.”
Bởi vì đất đai chưa từng trồng trọt nên không phì nhiêu, hoa màu khó lên.
Nguyễn Khê nhìn hai người: “Hai đứa còn định quay lại trồng trọt không?”
Trần Bằng cười nói: “Không quay lại trồng trọt thì có thể đi đâu? Em và Hồng Mai ra ngoài làm thuê kiếm tiền, ba mẹ ở nhà trồng trọt, chăm cháu. Đợi con cái trưởng thành kết hôn, bọn em lại về trồng trọt.”
Nguyễn Khê nghĩ một lát rồi hỏi: “Có phải cô tư trách bọn chị hay không, khi đó không cho hai đứa cùng đến Bắc Kinh?”
Nghe đến đây Trần Bằng ngẩn ra, sau đó vội vàng nói: “Không có đâu, mẹ em chưa từng nói vậy. Mẹ em chỉ nói là mỗi nhà một khoảng trời, không thể dựa vào nhà người khác mà sống được, mỗi nhà đều có cuộc sống riêng.”
Nguyễn Khê nghe xong thì gật đầu nhìn bọn họ nói: “Dù sao bây giờ hai đứa cũng đã quyết định rời đi, hơn nữa cả nhà chị đều ở bên đó, vậy thì sau này đừng nghĩ đến chuyện quay về nữa. Ở đó cố gắng làm việc, bọn chị cũng sẽ giúp hai đứa, cố gắng kiếm tiền mua nhà, sau khi ổn định thì đón lũ trẻ và cô chú lên.”
Nếu như hoàn toàn dựa vào họ, e là cả đời này Nguyễn Thúy Lan cũng sẽ không đi.
Lúc mới chân ướt chân ráo dời đi, chưa từng nghĩ sẽ dẫn theo họ, bởi vì mối quan hệ xa ấy, không thể tùy tiện đưa người đi mạo hiểm, hơn nữa quả thật cô cũng không cần nhiều người như vậy, thời điểm đó nhiều người chính là trói buộc.
Trần Bằng chưa từng nghĩ đến hướng này, cậu ta chỉ đơn giản là muốn đến Bắc Kinh làm thuê kiếm chút tiền rồi về nhà. Mấy năm làm thuê ở miền nam, bây giờ bên đó quá loạn, bọn họ không muốn đi nữa, Nguyễn Thúy Lan mới tìm đến Nguyễn Thúy Chi.
Cậu ta nhìn Liễu Hồng Mai bị máy kéo làm lắc lưu bên cạnh mình một lát, rồi lại nhìn Nguyễn Khê, hạ thấp giọng nói: “Chị họ…bọn em chắc là…không có bản lĩnh như vậy…”
Bọn họ là dân thường lớn lên trong núi, chuyện mua nhà ở Bắc Kinh, nghĩ cũng không dám nghĩ.
Thấy nét mặt của Trần Bằng, Nguyễn Khê cũng không nói nhiều với họ nữa, chỉ nói: “Xem thế nào rồi lại tính đi.”
Trần Bằng gật đầu: “Vâng, làm phiền hai anh chị rồi.”
Máy kéo lắc lư lắc lư đi về phía trước, bốn người ngồi trong thùng xe nói chuyện, Lăng Hào và Liễu Hồng Mai không nói nhiều. Đến ga tàu, mọi người xuống máy kéo, chuyển bao lớn bao nhỏ cùng với máy may lên tàu.
Lên tàu, bọn họ hoặc là nhắm mắt nghỉ ngơi, hoặc là nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
DTV
Sáng hôm sau, tàu hỏa xình xịch, xình xịch vào ga. Mọi người lại chuyển đồ đạc xuống nhà ga. Trần Bằng và Liễu Hồng Mai đem hành lý của mình trên lưng, hai người cùng khiêng cái bao tải to xuống, còn Nguyễn Khê và Lăng Hào, một người chuyển hành lý, một người chuyển máy may.
Đồ đạc quá nhiều không bỏ vào xe được, Lăng Hào tìm một chiếc xe ba bánh chở hàng, bỏ máy may cũ và bao tải của Trần Bằng lên xe ba bánh để bọn họ chở về nhà.
Lăng Hào và Nguyễn Khê lái xe đưa Trần Bằng và Liễu Hồng Mai trở về.
Trần Bằng và Liễu Hồng Mai ngồi trong xe nhìn ra cửa sổ, khẽ cười: “Cuối cùng cũng được nhìn ngắm Thủ đô rồi .”
Hai người nói nhỏ Nguyễn Khê cũng nghe thấy, cô nói với Lăng Hào: “Chúng ta đi vòng vòng chút.”
Lăng Hào đương nhiên hiểu ý cô, vì thế lái xe vòng một vòng. Thực ra là chủ yếu muốn cho Trần Bằng và Liễu Hồng Mai nhìn ngắm Tiên An Môn, bởi vì ấn tượng của rất nhiều người đối với Thủ đô chính là bức ảnh chủ tích treo trên cổng Thiên An Môn.
Đi một vòng rồi về nhà, xe ba bánh trở hàng cũng chở máy may và bao tải đến. Nguyễn khê trả tiền cho người trở, mở cổng dẫn Trần Bằng và Liễu Hồng Mai vào nhà.
Vừa mở cưởi vào sân Liễu Hồng Mai đã cười, khẽ nói: “Nhìn giống như nhà trong Hồng Lâu Mộng ấy.”
Mấy năm nay bọn họ làm thuê ở miền nam, thấy nhà cao tầng cũng không có gì lạ, nhưng chưa từng thấy loại nhà như nhà Nguyễn Khê sống, ngói xám, cổng đỏ, ngoài cổng còn có sư tử đá, nhìn khá giống nhà trong Hồng Lâu Mộng.
Nguyễn khê cười: “Bởi vì quay Hồng Lâu Mộng còn tạo một khu vườn lộng lẫy, rảnh rỗi thì có thể đi xem xem.”
Bốn người vào nhà, Nguyễn Khê và Liễu Hồng Mai xách hành lý. Lăng Hào ở phía sau chuyển máy may, còn Trần Bằng một mình vác một cái bao tải, vác qua cổng trong, đặt vào nhà rồi đứng thở phào một hơi.
Lăng Hào chuyển máy may vào trong nhà chính, lau sạch rồi lấy một tấm vải trùm lên.
Nguyễn Khê đung nước nóng trong nhà chính, pha nước trà cho Trần Bằng và Liễu Hồng Mai.