[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 480

Nghe ba chữ ấy, chỉ phút chốc trong lòng Nguyễn Khê lạnh lẽo giống như đã biết trước kết quả.

Lúc cô đang rơi vào vòng xoáy tâm lý và cảm thấy sợ hãi thì Lăng Hào chạy đến.

Anh đi đến bên cạnh Nguyễn Khê, nhẹ nhàng hỏi cô: “Bà thế nào rồi?”

Hốc mắt Nguyễn Khê ươn ướt, cô lắc đầu ngồi vào ghế không nói gì.

Sau đó mọi người trong nhà cứ ngồi chờ bên ngoài như vậy, ai cũng không dám lắm mồm nói chuyện, chỉ lo lắng chờ đợi từ 2 giờ, đến 3 giờ thì ca cấp cứu mới kết thúc, Lưu Hạnh Hoa được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt ICU.

Nguyễn Chí Cao đã lớn tuổi, mọi người sợ ông không chịu được giày vò như này nên khi trời gần tối Nhạc Hạo Phong đã đưa ông về, để ông ở nhà ăn uống nghỉ ngơi cho tốt, đợi nghỉ ngơi cho khỏe thì ngày mai lại đến.

Những người khác thì không đi, vẫn chờ đến tối, bàn bạc xong thì quyết định Nguyễn Khê và Lăng Hào ở lại buổi tối xem tình hình, Nguyễn Thúy Chi, Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến cũng về nhà nghỉ ngơi, hôm sau lại lên, mọi người luân phiên trông coi ở bệnh viện.

Phòng chăm sóc đặc biệt không thể để người nhà vào quá lâu nên hai người chỉ có thể chờ ở bên ngoài.

Mấy ngày tiếp theo, liên tục có người đến bệnh viện, nhà Nguyễn Trường Phú, nhà Nguyễn Trường Quý còn cả nhà Nguyễn Thúy Lan, tất cả mọi người ở nơi khác cũng chạy đến bệnh viện, khi đến thời gian được thăm bệnh thì nhìn Lưu Hạnh Hoa một cái, cố gắng nói với bà thêm mấy câu.

Lưu Hạnh Hoa nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU năm ngày, cuối cùng vẫn không giữ được chút hơi tàn mà ra đi.

Ngoài phòng bệnh chỉ toàn tiếng khóc nhưng Nguyễn Khê lại không rơi nước mắt.

Quanh sân nhà được treo vải trắng và cờ trắng, những người ngày thường không có mặt, trong hai ngày này cũng có mặt đông đủ. Thật ra rất không khí náo nhiệt, mọi người đã lâu không tụ tập cùng nhau nên vừa nói vừa cười, chỉ có Nguyễn Khê vẫn trông coi ở linh đường không nói lời nào.

Còn có Nguyễn Thu Nguyệt, Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Hồng Binh cùng trông coi với cô.

Cô nhìn ra bên ngoài, trong sân có rất nhiều người đang đứng, mỗi người một vẻ mặt khác nhau tạo thành một bức tranh cổ về đám tang.

Tuy Diệp Thu Văn và Nguyễn Thu Dương là cháu gái của Lưu Hạnh Hoa nhưng hai người chưa từng gặp được Lưu Hạnh Hoa nên đương nhiên sẽ không cảm thấy đau lòng hay buồn bã. Hiện giờ quan hệ giữa hai nhà rất gần, hai người còn có lối sống cũng gần giống nhau, mỗi ngày đều chăm con, làm việc nhà, tất cả tâm tư tình cảm đều đặt trên người chồng và thành tích học tập của con cái cho nên có chung đề tài, bình thường cũng hay liên lạc với nhau.

Nguyễn Trường Phú là anh cả nên vẫn luôn sắp xếp công việc trong đám tang, Nguyễn Trường Sinh cũng phụ giúp ông ta. Phùng Tú Anh thì bắt chước Nguyễn Thúy Chi, Nguyễn Thúy Lan và Tiền Xuyến khóc đỏ cả mắt nhưng Tiền Xuyến còn biết phải an ủi Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Thúy Lan.

DTV

Chỉ có người nhà lão hai Nguyễn Trường Quý là đen mặt, họ cứ liên tục tìm cớ gây sự muốn gây rối để mọi người cãi nhau. Giống như bực bội vì kìm nén quá lâu, bị bắt nạt hơn nửa cuộc đời, bây giờ lại tận mắt nhìn thấy những người khác sống tốt như thế nào vì thế càng không nhịn được sự tức giận trong lòng, muốn nhân cơ hội mọi người tụ tập về nhà trong hai ngày này kiếm chuyện, làm ầm ĩ đánh nhau một trận cho hả giận, cũng không quan tâm đến việc đây là đám tang của mẹ ruột.

Nhưng tất cả mọi người đều nhận ra ý đồ của ông ta cho nên không có ai thèm để ý đến họ, tất cả mọi người đều cố gắng tránh đi, không để cho họ có cơ hội gây rối. Đương nhiên không phải mọi người sợ, chỉ là không ai muốn lúc Lưu Hạnh Hoa ra đi còn không an ổn.

Mặt Nguyễn Khê không cảm xúc nhìn khung cảnh bên ngoài, lại nhìn thấy Phùng Tú Anh đang bước vào với đôi mắt đỏ hoe.

Giờ đây Phùng Tú Anh đã già rồi, trên đầu bà ta có sợi tóc hoa râm, nhìn qua cũng đã thành cụ bà. Sau khi bà ta đốt giấy vàng cho Lưu Hạnh Hoa thì lại nhẹ nhàng nói với Nguyễn Khê: “Khê à, mẹ có thể... nói với con mấy câu không?”

Nguyễn Khê nhìn bà ta, cô không nói gì, dứt khoát đưa bà ta ra ngoài.

Sau khi ra ngoài, đến nơi không có người, Nguyễn Khê dừng lại nhưng vẫn không nói lời nào, đợi Phùng Tú Anh tự mở miệng nói.

Phùng Tú Anh do dự một lúc lâu mới mở miệng nói: “Khê, mẹ có lỗi, xin lỗi con.”

Đã bao nhiêu năm, từ sau khi Nguyễn Khê thi đỗ đại học, bà ta vẫn luôn muốn gặp Nguyễn Khê để nói những lời này với cô nhưng vẫn không tìm được cơ hội thích hợp. Ngay cả khi kết hôn hay cử hành hôn lễ cô cũng không muốn bà ta và Nguyễn Trường Phú đến.

Cũng chính chuyện này khiến bà ta và Nguyễn Trường Phú nhận ra con bé này không phải giận dỗi hay đùa giỡn với họ mà thật sự nói được thì làm được, cả đời này sẽ không tha thứ cho họ, cũng sẽ không nhận lại họ nữa.

Bình Luận (0)
Comment