Quá trình phỏng vấn diễn ra rất thuận lợi, người dẫn chương trình hỏi rất nhiều chủ đề, Nguyễn Khê cũng trả lời rất nhiều câu hỏi, bầu không khí chương trình cũng khá tốt. Sau đó ngay lúc Nguyễn Khê đang chờ cuộc phỏng vấn kết thúc thì người dẫn chương trình ngồi đối diện có vẻ như vẫn chưa muốn kết thúc.
Đột nhiên anh ta nở nụ cười rồi nói : “Hình như chị là nhà thiết kế thuộc thế hệ đầu của Trung Quốc, mỗi lần có buổi trình diễn thời trang quốc tế diễn ra ở Trung Quốc, chị đều sẽ cầm được giải thưởng và được bình chọn là một trong mười nhà thiết kế hàng đầu Trung Quốc, chị cũng đạt được rất nhiều giải thưởng thiết kế trong nước, thậm chí còn gia nhập Hiệp hội thiết kế thời trang Trung Quốc và đang giữ chức vị quản lý. Các buổi tiệc dạ hội hay những sự kiện có quy mô lớn ở Trung Quốc cần có lễ phục, về cơ bản đều là do chị thiết kế. Trước mắt có thể nói chị ở trong nước được coi như nhà thiết kế thời trang hàng đầu, vậy chị có nghĩ tới việc phát triển ở nước ngoài, đi ra quốc tế không?”
Đây đúng là việc nằm trong một phần kế hoạch của cô, cũng là đích đến cô đã nỗ lực phấn đấu từ lâu. Tuy đã vượt ngoài phạm vi câu hỏi trong bản thảo, nhưng Nguyễn Khê không thể không cho tổ chương trình mặt mũi, cô gật đầu nói: “Đương nhiên là có.”
Người dẫn chương trình lại hỏi: “Vậy chị có tin rằng tác phẩm của mình sẽ vươn ra quốc tế không?”
Nguyễn Khê cười trả lời: “Đương nhiên có.”
Người dẫn chương trình cũng nở nụ cười, nhưng lời nói ra lại là: “Có ý kiến một chút nhưng tôi nghĩ có thể sẽ hơi khó khăn.”
Anh ta vừa nói xong, chỉ phút chốc bầu không khí trong phòng phát sóng đã thay đổi.
Nguyễn Khê vẫn mỉm cười, cô nhìn người dẫn chương trình nói: “Bằng lòng lắng nghe.”
Người dẫn chương trình nói: “Tác phẩm của chị tôi đều đã xem qua, hầu hết trong số đó đều mang phong cách Trung Quốc, mà theo quan điểm của tôi thì những yếu tố này khá quê mùa và không hề thích hợp với tiêu chuẩn quốc tế. Nếu như chị thật sự muốn đưa tác phẩm của mình vươn ra thế giới thì tôi đề nghị chị nên tìm hiểu về những thiết kế ở nước ngoài, nếu có thêm ít phong cách phương Tây thì sẽ cao cấp hơn.”
Ý cười trên mặt Nguyễn Khê vẫn không giảm, chỉ có đôi mắt cô đã lạnh lùng hơn: “Ý của cậu
là mọi thứ ở đất nước chúng ta đều quê mùa và lỗi thời, không lên được mặt bàn, không bao giờ có thể vươn ra thế giới có đúng không?”
Người dẫn chương trình suy nghĩ: “Đúng là như vậy, cho dù là trên phương diện ăn uống hay là trên phương diện ý tưởng thiết kế, chúng ta đúng là không thể so với nước ngoài, có lẽ là do không đủ cao cấp.”
Không thể làm gián đoạn buổi phỏng vấn cho nên Nguyễn Khê đành phải đành phải tiếp tục nói chuyện với anh ta, khuôn mặt cô tươi cười: “Nếu cậu coi thường văn hóa quốc gia chúng ta như thế, vậy cậu không phải người Trung Quốc sao? Không ăn đồ Trung Quốc, không mặc quần áo Trung Quốc sao?”
Người dẫn chương trình cũng không tức giận, anh ta cười nói: “Không phải tôi coi thường văn hóa quốc gia chúng ta, chính tôi cũng rất thích văn hóa quốc gia, nhưng trên phương diện thiết kế, tôi chỉ đứng trên góc nhìn khách quan đánh giá và nói ra sự thật mà thôi, phong cách Trung Quốc không đủ mạnh mẽ, cũng không mang vẻ đẹp của phương Tây, thậm chí
trông còn hơi quê mùa. Không nói dối chị nhưng tôi cũng chỉ mặc quần áo của những thương hiệu thời trang nước ngoài, không bao giờ mặc quần áo nhãn hiệu trong nước.”
DTV
Nguyễn Khê đánh giá từ trên xuống dưới anh ta, cô chống tay cười nói: “Cậu cho rằng bản thân có phong cách Tây?”
Người dẫn chương trình nhìn quần áo trên người mình: “Quần áo của tôi là...”
Anh ta còn chưa nói ra tên thương hiệu trên quần áo, Nguyễn Khê đã ngắt lời anh rồi lại nói tiếp: “Nhìn quần áo mặc trên người cậu tôi chỉ có nhận xét là râu ông nọ cắm cằm bà kia, hơn nữa bộ quần áo của cậu nhìn cũng không cao cấp, thậm chí nhìn qua còn tưởng là hàng giá rẻ. Đường may không tệ nhưng lại sử dụng không đúng chất liệu, nhìn tổng thể bộ quần áo cũng chỉ thấy hai chữ giá rẻ, hoàn toàn không có cảm xúc nào khác. Còn cả đôi giày và phụ kiện cậu phối cùng nữa, cũng chỉ thấy bốn chữ lung tung lộn xộn. Nếu cậu cho rằng phong cách phương Tây là như vậy, thì tôi đề nghị cậu nên bồi dưỡng lại mắt thẩm mỹ của bản thân đi.”
Người dẫn chương trình vốn vẫn muốn nở nụ cười tiếp tục trò chuyện với cô nhưng sau khi nghe Nguyễn Khê nói xong, lại nhìn đôi mắt đã không còn ý cười của cô, nụ cười trên mặt anh ta cũng từ từ đông cứng lại.
Nhưng anh ta cũng không biểu hiện ra bên ngoài, rất nhanh đã quản lý tốt biểu cảm trên mặt, tiếp tục cười nói: “Cảm ơn cô Nguyễn, không chị lại dạy cho tôi một khóa học ở đây, về nhà tôi sẽ học lại cách phối quần áo, cũng chúc các tác phẩm của chị sớm vươn ra quốc tế.”