[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 76

Nguyễn Khê tự hỏi có phải là do mình tự ý đến nhà dượng ăn cơm nên khiến dượng không vui không?

Nhưng cô không nói gì trên bàn ăn, không khí này chỉ phù hợp ăn cơm.

Ăn cũng không dám ăn nhiều, ăn nửa chén cơm thì đã không muốn ăn thêm nữa rồi.

Lăng Hào cũng nhìn thấy được nên cũng ăn ít hơn Nguyễn Khê.

Đã như vậy Nguyễn Khê cũng không dự định ở nhà cô ba nữa. Sau khi ăn cơm xong, cô và Lăng Hào lấy quần áo đã phơi khô đem đi cất, rót một ấm nước sôi, liền cùng Nguyễn Thúy Chi chào hỏi rồi nói quay về.

Nguyễn Thúy Chi nhìn ra Nguyễn Khê bị gì, chỉ nói với cô: “Khó lắm mới đến đây được một chuyến, ở lại đây hai hôm rồi đi. Dượng của con chính là người như vậy, gặp ai cũng không thích cười cũng không thích nói chuyện. Con đừng để ý đến.”

Nguyễn Khê mím môi mỉm cười, nhìn Nguyễn Thúy Chi đột nhiên hỏi: “Cô ba, cô vẫn tốt chứ?”

Nguyễn Thúy Chi bị cô hỏi nên sững sờ, nhanh chóng mỉm cười rồi nói: “Đương nhiên là tốt rồi.”

Biểu cảm của cô ấy đều bị đôi mắt của Nguyễn Khê nhìn thấy, ngước mắt lên nhìn cô một lúc rồi cầm tay của Nguyễn Thúy Chi, xắn tay áo của cô ấy lên chỉ nhìn thấy trên cánh tay chỉ toàn những vết bầm tím.

Nguyễn Thúy Chi không chuẩn bị trước, cuống cuồng vội vàng kéo tay áo xuống một lần nữa.

Nguyễn Khê sắc mặt ủ rũ nhìn cô rồi hỏi: “Là dượng đánh đúng không?”

Nguyễn Thúy Chi tiếp tục che giấu: “Không có, do bản thân làm việc không cẩn thận nên bị ngã, va chạm là điều khó tránh mà.”

Nguyễn Khê ngẩng đầu nhìn cô: “Mấy năm nay dượng không muốn cô về thăm nhà đúng không?”

Những người trong làng đều nói cô ba Nguyễn Thúy Chi của cô số rất tốt, ra khỏi núi thì lấy được chồng ở trên thị trấn, cuộc sống chắc chắn rất thoải mái, thật đáng ngưỡng mộ.

DTV

Rốt cuộc đây chính là cuộc sống thoải mái sao?

Nguyễn Thúy Chi vẫn muốn tiếp tục che giấu: “Là đường quá xa, đi đi về về cũng mất hết bốn năm ngày, trong nhà không thể không có người…”

Khi cô ấy nói, giọng nói như nghẹn lại trong cổ họng không thể phát ra âm thanh.

Sau đó cô ấy giấu đi nỗi buồn nhìn Nguyễn Khê và nói: “Tiểu Khê, cô sống rất tốt, trên thành phố muốn gì được đó, ăn no mặc ấm. Về nhà đừng nói với ông bà, họ đã lớn tuổi rồi đừng để họ phải lo lắng.”

Nguyễn Khê mím môi nhìn vào ánh mắt của Nguyễn Thúy Chi không trả lời.

Cô bỗng thở phào nhẹ nhõm và nói: “Cô ba, vậy con về trước nhé.”

Nguyễn Thúy Chi muốn giữ cô lại nhưng lại không nói ra được câu đó, chỉ đành tiễn cô và Lăng Hào đi ra cửa. Khi ra về cô còn nhét một ít bánh gà vào trong túi của họ để họ mang theo ăn trên đường.

Nguyễn Khê đẩy vài cái không rớt, rồi cùng với Lăng Hào tiếp tục.

Hai người rời khỏi nhà Nguyễn Thúy Chi rồi đi đến quán rượu, suốt cả dọc đường đi dáng vẻ của Nguyễn Khê không vui.

Lăng Hào chậm rãi đi bên cạnh cô, quay lại nhìn cô rồi mở miệng hỏi: “Có phải là vì vết thương trên tay của cô ba không?”

Nguyễn Khê với vẻ mặt bất mãn nhìn về phía trước: “Mặc dù cô không nói gì nhưng tôi có thể nhìn thấy được cô ấy đang không ổn.”

Tối qua cả nhà đều đi xem phim, chỉ có một mình Nguyễn Thúy Chi ở nhà không đi.

Những vết thương trên tay Nguyễn Thúy Chi cùng với sắc mặt của dượng cô toàn bộ đã giải thích được vấn đề.

Ngược lại cô không quan tâm thái độ của dượng cô đối với cô ra sao, nhưng chỉ cần nghĩ đến những vết thương trên tay của Nguyễn Thúy Chi thì trong lòng cảm thấy rất buồn.

Điều khiến cô buồn chính là đứa cháu gái mười bốn tuổi.

Chuyện này vốn dĩ không thể giải quyết được.

Nghĩ đến đây, cô hít một hơi thật sâu, nghĩ đến việc sẽ không mang cảm xúc tiêu cực đến cho Lăng Hào, liền vui mừng nói: “Chúng ta đi mua rượu đi, mua xong thì nhanh chóng về nhà, chuyện này ông bà tôi nhất định phải biết.”

Lăng Hào nhìn Nguyễn Khê: “Như cô ba của chị kêu chị đừng nói.”

Nguyên Khê nói: “Làm sao mà không nói được, chồng của cô ba cho rằng cô ba dễ bị bắt nạt vì vậy sau này sẽ không ngừng bắt nạt cô ba. Tôi còn nhỏ nên không giải quyết được chuyện này nhưng ông bà và chú năm tôi có thể giải quyết được. Ông bà nếu như biết cô ba ở đây bị tủi nhục mà tôi lại không nói cho họ biết, chắc chắn họ sẽ rất tức giận. Chuyện này tuyệt đối không thể tiếp tục nhịn được nữa, nếu không dượng sẽ trở nên tệ hại hơn. Cần phải khiến dượng trả giá và cho dượng một bài học.”

Lăng Hào nghe xong gật đầu: “Vậy chúng ta mau đi thôi.”

Hai người nhanh chóng đến cửa hàng rượu dùng phiếu rượu và năm đồng tiền mua một cân rượu. Sau khi mua rượu xong không ở lại thị trấn chơi mà tức tốc chạy về nhà. Mặc dù sức lực quay về hơi yếu nhưng không hề chậm chạp.

Nguyễn Khê muốn về nhà sớm để kể cho Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa nghe chuyện của Nguyễn Thúy Chi nhờ họ giúp đỡ Nguyễn Thúy Chi.

Bình Luận (0)
Comment