[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 99

Đại Ni, Nhị Ni khóc lóc nói với anh ta: “Ba, chúng ta đón mẹ về đi.”

Lưu Hùng khó thở nói: “Đón cái gì mà đón? Mẹ mày c.h.ế.t rồi!”

“Hoặc là tự cô ta vác mặt về!”

“Hoặc là đừng có về nữa!”

Gần đến tháng tám, đất trời có dấu hiệu vào thu.

Nguyễn Thúy Chi ở nhà mẹ đẻ bảy tám ngày, ban đầu trong lòng còn không yên, bởi vì tin đồn trong thôn mà cảm thấy rất có lỗi với người trong nhà, nhưng ở lại càng lâu thì gánh nặng trong lòng càng nhỏ.

Cô ấy ngoài mỗi ngày nhớ bốn đứa nhỏ, không biết bọn nó có sống tốt không, có ăn no ngủ ngon hay không, cảm thấy có lỗi vì đã bỏ mặt chúng nó không lo, thì những chuyện khác không có quá nhiều lưu luyến.

Ngày tháng trong núi trôi qua chậm rãi, có ba mẹ ở bên cạnh, có đứa em trai che chở cho mình, còn có hai đứa cháu đáng yêu ríu rít, đã rất lâu rồi cô ấy không cảm nhận được bầu không khí hoà thuận vui vẻ người một nhà ở bên nhau như thế này.

Bởi vì ba mẹ vô điều kiện che chở, ngược lại càng khiến cô ấy quyết tâm ở lại nhà mẹ đẻ.

Từ sau khi kết hôn, cô ấy chưa từng nhẹ nhõm kiên định như vậy.

Lưu Hùng mãi vẫn không đến đón Nguyễn Thúy Chi, Lưu Hạnh Hoa nói: “Không tới hay lắm, tới tôi cũng đuổi về!”

Nếu tới đón sớm còn thể hiện anh ta đã biết lỗi, còn có thành ý và thái độ.

Nhưng lâu như vậy rồi vẫn không thấy đến, có ý gì còn có ai không hiểu sao?

Anh ta làm vậy là giẫm lên mặt Nguyễn Thúy Chi, cũng là giẫm lên mặt nhà họ Nguyễn bọn họ.

Cho dù vết thương đỡ rồi đến đón về cũng tám phần là sống không nổi nữa, đưa Nguyễn Thúy Chi về hầu hạ anh ta và bốn đứa trẻ mà thôi!

Một người đàn ông như vậy, còn trông mong có thể sửa cái tật xấu đánh vợ ư?

Nguyễn Chí Cao cũng thật sự bị Lưu Hùng làm cho rất tức giận, nghiến răng nghiến lợi mà mắng: “Tổ tiên nhà nó, dù Thúy Chi của chúng ta ở nhà mẹ đẻ cả đời, cũng sẽ không về nhà họ Lưu nó, để chịu tủi thân như chó nhà đâu!”

***

Lá nho xanh biếc rậm rạp như tán ô, chú mèo vàng lớn đi tới đi lui trên giàn nho giống như binh lính tuần tra trên tường thành. Có con ruồi nào đó bay ngang qua, nó lập tức xoè móng vuốt lông xù ra bắt, thu hoạch được một đoá hoa mai bằng thịt màu hồng nhạt.

Dưới giàn nho bày chiếc ghế mây cũ, một ông cụ tóc bạc râu trắng đang nằm lắc lư trên đó.

Nguyễn Khê đang ngồi trước nhà chính vẽ hai bức tranh, giàn nho và con mèo phía trên, cùng với ông thợ may trên ghế bập bênh phía dưới. Vẽ xong cô đứng dậy đưa cho ông thợ may xem, hỏi thế nào.

Ông thợ may nhận bức tranh, vừa liếc qua đã ồ lên: “Có năng khiếu.”

Không ai dạy, tự mò mẫm mà lại có thể vẽ rất ra dáng.

Nguyễn Khê mỉm cười, nhìn ông ấy nói: “Thông minh tuyệt đỉnh không khoác lác.”

Ông thợ may trợn mắt, trả lại bức tranh cho cô: “Bớt thổi phồng đi, trình độ này ấy hả, còn phải luyện nhiều.”

Đương nhiên là còn phải luyện tập dài dài, Nguyễn Khê cũng không nôn nóng. Cuộc sống trên núi thật êm ả, nhiều nhất chính là thời gian, không ai hối thúc không ai vội vã, cái gì cũng từ từ tới.

À, cũng không phải, chẳng phải có Nguyễn Dược Tiến đang giục cô sao?

Nguyễn Khê cầm bức tranh trở lại cửa nhà chính, nhìn lướt qua bên trong thì thấy Nguyễn Dược Tiến lại thò xuống dưới máy may móc vải nỉ. Không cần nhìn cũng biết chắc chắn trán anh ta lại ướt mồ hôi rồi.

Gần đây ông thợ may cho anh ta chính thức luyện trên chỉ, là dùng chỉ cũ ngày xưa, và ít vải vụn không dùng tới. Nguyễn Dược Tiến đạp máy may không thì được, đến lúc may lên vải thật lại không xong.

Anh ta đạp máy may may được vài đường đã đứt, đường may cũng không đều, lúc lại chỉ thường bị kẹt.

Anh ta không dám để ông thợ may biết lúc lại chỉ sẽ bị kẹt, đều tự mình lén lút móc ra sửa lại.

Nguyễn Khê chỉ xem như không nhìn thấy, ngồi xuống tiếp tục vẽ tranh của mình.

DTV

Giữa trưa Nguyễn Dược Tiến về nhà ăn cơm, Nguyễn Khê vẫn ở lại nhà ông thợ may nấu cơm ăn. Buổi chiều Nguyễn Dược Tiến lại đến, không có chuyện gì khác, ba người vẫn ai bận việc nấy, ông thợ may ở nhà riết mệt nên ra ngoài đi bộ một vòng.

Sau khi ông thợ may đi rồi, Nguyễn Dược Tiến mới không kiên nhẫn ngồi đạp máy tiếp nữa, trực tiếp bước ra trước máy may, tới đứng cạnh Nguyễn Khê nói chuyện, hỏi cô: “Này, cô ba chuẩn bị ly hôn thật à?”

Nguyễn Khê lười để ý tới anh ta, tiếp tục vẽ tranh: “Mắc mớ gì tới anh?”

Nguyễn Dược Tiến bị dỗi hơi nghẹn, lại nói: “Đó là cô ba tôi mà, tôi không thể quan tâm một chút hay sao?”

Nguyễn Khê cười lạnh: “Anh tự lo cho bản thân mình trước đi.”

Nguyễn Dược Tiến cạn lời: “Con người cô không thể nói chuyện đàng hoàng hay sao vậy?”
Bình Luận (0)
Comment