Thập Niên 70 Tôi Ăn Dưa Trong Truyện Niên Đại

Chương 15


Mặc dù đã ở đây một thời gian nhưng Lâm Tú Lệ vẫn chưa quen với mọi thứ ở đây, mùi xăng trên xe buýt khiến cô ấy cảm thấy quen thuộc, cô ấy dựa đầu vào cửa sổ, trong lòng tính toán chuyện đến chợ đen, cố gắng thêm hai năm nữa, nhất định cô ấy phải rời khỏi cái nơi quỷ quái này.

Mặc dù Lâm Tú Quyên không có bàn tay vàng nhưng lại có một số tiền rất lớn, vốn định đi chợ đen thử vận ​​may xem có kiếm được thứ gì tốt không, nhưng nghĩ đến mục đích hôm nay của nữ chính, cô liền từ bỏ ý tưởng này, vừa xuống xe là đi thẳng đến cung tiêu xã.

Thời buổi này, cho dù là mua lương thực hay là thịt thì có tiền vẫn không đủ, phải cần có phiếu nữa, may mà Tạ Viễn Chí để lại nhiều ngân phiếu định mức, cũng không biết anh tích cóp kiểu gì.

Cung tiêu xã thời này giống như siêu thị tổ chức nhiều chương trình khuyến mại sau này, bên trong chật kín người, Lâm Tú Quyên chui vào đám đông, nhanh chóng chọn gạo, mì và một ít gia vị, lúc chuẩn bị rời đi lại quét mắt tới bánh trứng gà và đồ ăn vặt trên quầy, nghĩ tới nghĩ lui, mỗi loại mua nửa cân.

Sau khi ra khỏi cung tiêu xã, Lâm Tú Quyên đã thu hoạch tràn đầy, lúc này thịt mỡ mới là khẩu vị của công chúng, Lâm Tú Quyên chỉ cần một miếng thịt mỡ nhỏ, sau đó là hai cái giò heo và bốn cây xương, mấy thứ này không chỉ rẻ mà còn ngon.


Còn những nội tạng heo khác, Lâm Tú Quyên quyết định lần sau vào thành phố mới mua.

Lâm Tú Lệ nhìn Lâm Tú Quyên vừa xuống xe đã đi tới cung tiêu xã thì xoay người đi về hướng ngược lại, cô ấy phải đến chợ đen để đổi một ít tiền mới có thể mua đồ.

Mặc dù có bàn tay vàng, nhưng nông trại cũng không dễ nâng cấp như thế, gần một tháng mới trồng được một ít lúa, hy vọng hôm nay có thể bán được giá tốt, hoặc là đổi cái gì tốt.

Lâm Tú Quyên sợ đồ mình mua quá bắt mắt nên nhét hết vào một chiếc túi da rắn xám xịt, may mà nguyên chủ lớn nên trong thôn nên có chút sức lực.

Lâm Tú Quyên đang khiêng đồ bị một cậu nhóc đột nhiên chạy ra từ ngõ nhỏ va phải, chiếc túi trên lưng cô cũng rơi xuống đất, cậu bé đụng phải cô trông trạc tuổi Tạ Viễn Hướng, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, em không cố ý.


"Lâm Tú Quyên ngơ ngác nhìn thứ cậu bé nhét vào trong ngực, nếu cô đọc không lầm thì chắc đó là cá mặn, hấp cách thủy, thịt cá và xương được tách ra rõ ràng, nghĩ đến đây, cô vô thức nuốt nước miếng, hạ giọng nói: "Em bị hồng vệ binh* đuổi ở chợ đen sao?"*Hồng vệ binh hay là Vệ binh đỏ là danh xưng dùng để chỉ các thanh thiếu niên Trung Quốc được giáo dục tôn sùng chủ nghĩa Marx-Lenin và tư tưởng Mao Trạch Đông.

Cậu bé kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô: "Sao chị biết?"Lâm Tú Quyên dán mắt vào đám cá mặn trong lòng cậu bé, nói thẳng: "Đổi thế nào, tiền hay gì?"Cậu bé chỉ do dự hai giây rồi quyết định: "Đổi, em muốn lương thực, chị có không?"——Đến nhà ga, Lâm Tú Quyên hài lòng nhìn chiếc túi trước mặt, chuyến đi hôm nay đúng là không uổng công, cô cũng không biết nữ chính có gặp phải xã hội đen ở chợ đen hay không, nghĩ đến đây, cô không nhịn được bật cười, mình là một đứa pháo hôi còn rảnh rỗi lo lắng cho nữ chính có hào quang của nhân vật chính.

Chuyến xe buýt này mãi đến giờ khởi hành cũng không thấy Lâm Tú Lệ lên xe, Lâm Tú Quyên đoán cô ấy còn đang bận tích trữ đồ vật, hiện tại ngoại trừ nữ phụ trọng sinh biến số thì các tuyến chính khác hình như vẫn đang diễn ra bình thường.

Đối với cô mà nói, nguyên thân pháo hôi không được miêu tả quá năm chương này không có gì phải lo lắng.

Dọc đường nhiều khách lên xuống xe, đi đi dừng dừng, có không ít người chào hỏi Lâm Tú Quyên, Lâm Tú Quyên cũng cười có lệ với bọn họ, thật sự không thể trách cô, mà trong đầu nguyên chủ cũng không có ký ức về những người này, cô cũng không cần phải nói.

Truyện được dịch và đăng tải tại .

com.

Bình Luận (0)
Comment