Thập Niên 70 Tôi Có Mang Theo Một Kho Hàng

Chương 52


----Khi ông nội Thẩm nghe thấy tiếng gọi của Cẩm Nhiên, ông ấy đang khuấy cát, mấy ngày nay mọi người đều đang xem Cẩm Nhiên dùng sức mạnh giúp ông ấy làm việc như thế nào, hơn nữa đừng thấy người ta trẻ tuổi và là con gái, người ta có thể bẫy được thỏ trên núi đó, rất có bản lĩnh rồi!“Ny Ny, ở đây không cần con, con đi chơi đi!”Cẩm Nhiên nhìn xung quanh, nhưng không có việc gì để giúp quan trọng là bố mẹ cô đều đi làm, đều ở nhà máy thép, một người ở phân xưởng và một người ở nhà ăn, đều là những nơi tốt.Mọi công việc trong nhà đều giao cho ông nội Thẩm, hơn nữa trong thôn giúp nhau đều không cần tiền, nhà ai có việc thì có thể hỗ trợ lẫn nhau, nhưng phải bao ăn.Bà nội Thẩm phụ giúp nấu ăn.


Cẩm Nhiên cô như đại biểu trong nhà, phải làm gì đó trong khả năng cho phép mới được.“Vậy được, cháu lên núi, nếu như có thỏ, hôm nay chúng ta sẽ có thêm thức ăn.”Cẩm Nhiên vui vẻ nói.Những người đến giúp đỡ đều có quan hệ tốt với ba Thẩm nghe Cẩm Nhiên nói liền trêu chọc cô:“Vậy thì tốt quá, một con thỏ thì không đủ, làm sao cũng phải được ba con chứ.Cẩm Nhiên thấy có được không?”Cẩm Nhiên kiêu ngạo khoe khoang:“Sao không được, một trăm con cũng được.

Mọi người cứ chờ xem!”Mọi người đều bị Cẩm Nhiên chọc cười.Cẩm Nhiên đưa Đấu Kim lên núi, Đấu Kim giờ là một chú cún con mới lớn, mỗi ngày đều tràn đầy năng lượng, hơn nữa còn rất nhanh nhẹn.Ngay cả ông nội Thẩm cũng nói:“Con chó mà Ny Ny nuôi đúng là hậu duệ của lang vương, có lần tôi nhìn thấy nó đi sang nhà người khác ăn chùa, hết nhà này rồi tới nhà khác, quan trọng là nó thật sự làm được, nhào nào có thứ gì ngon đều sẵn lòng cho nó.”Cẩm Nhiên tức giận dạy dỗ Đấu Kim:“Con xem con kìa, mẹ đâu có để cho con nhịn đói, sao lại thèm ăn như thế hả?”“Gâu gâu.” Con sen, là cô không hiểu, đây gọi là gắn kết tình cảm.Cẩm Nhiên vậy mà lại có một con chó mặt dày vô sỉ như vậy.Cẩm Nhiên lên núi nhiều ngày như vậy để điều nghiên địa hình, xem nơi nào có đồ tốt, có thứ thích hợp thì đưa vào không gian, còn những thứ chưa trưởng thành thì tính toán thời gian, đến lúc đó thì đem về nhà trữ.Nghĩ thôi cũng đủ khiến người ta hạnh phúc.Có lẽ đó là lý do tại sao bản thân lớn lên trong cô nhi viện, trong tiềm thức luôn muốn tích trữ nhiều thứ hơn, đặc biệt là những thứ ăn được, đó vốn đã là một loại chấp niệm.


Như thế mới khiến cô cảm thấy an toàn và yên tâm hơn, cho dù không ăn, nhưng nhất định phải có.Thôi thì đem những củi khô này bỏ vào trong không gian trước, sau đó để lẫn vào đống củi trong nhà, cũng không quá rõ ràng.Còn mấy loại rau dại này, phải tiến sâu vào trong núi, khắp nơi đều có nấm, rau dại, còn có một ít thuốc đông y.Cẩm Nhiên cũng biết một số loại đơn giản, ở hậu thế, cô đi hái cùng người mẹ là viện trưởng, chủ yếu là cho trẻ em trong cô nhi viện, Cẩm Nhiên biết một số loại thảo dược trị cảm mạo phong hàn, kháng viêm cầm máu.Họ không có nhiều tiền, khi con cái ốm đau, cũng có thể dùng thay thế.Cẩm Nhiên nhìn thấy nó, thì bắt đầu thu thập, đợi đã, cuối cùng cô cũng nhớ ra mình quên cái gì...!trạm thu mua phế phẩm.Nơi mà nữ chính xuyên không phải check in, phỉ thúy, đồ cổ gì cũng có, đến đó xem thử có sách y nào giới thiệu thảo dược không.Toàn bộ đều cho vào trong túi hết.Nhưng ngẫm lại, cô còn quá nhỏ, muốn lên huyện thì phải đi cùng bố mẹ, đến lúc đó phải tìm cơ hội khác vậy.Đấu Kim quay lại thở phì phò, kiêu ngạo sủa lên hai tiếng “Gâu gâu” con sen, tôi có phát hiện, vẫn là tôi giỏi, cô rời xa tôi thì phải làm sao!Cẩm Nhiên: “Không cần phải khoe khoang nhiều như vậy.”Cô đi theo Đấu Kim xem thử nó có phát hiện gì không.Hi~, khỏi phải nói, vẫn là một thứ tốt, đó thực sự là một cánh đồng hoa hướng dương hoang dã.Có một số còn chưa chín, nhưng đều có hạt rồi, cũng không tệ.Đánh dấu lại mới được.Ngẫm lại, đến lúc đó nằm trên cái giường ấm áp, ăn đông lê và hạt dưa thì đúng là thoải mái.


Cuộc sống hạnh phúc chỉ còn thiếu đông lê nữa thôi..

Bình Luận (0)
Comment