Thập Niên 70 Tôi Có Mang Theo Một Kho Hàng

Chương 56


----Sau khi bàn bạc ngày xong, ba Thẩm cùng Vương Thúy Phân mời người dân trong thôn ăn một bữa mừng nhà mới, đây cũng xem như là luật lệ của làng.

Cẩm Nhiên liền vỗ vỗ vào ngực nói:“Mẹ à, phần thịt để nướng cứ giao cho con, lát nữa con sẽ dẫn mẹ đi xem cái bẫy con để trên rừng.

”Vương Thúy Phân cứ nghĩ cô chỉ đang nói phét, nên cũng không quá để ý.

Cẩm Nhiên nhìn thấy vẻ mặt của bà ấy, liền nóng lòng muốn tìm cảm giác chiến thắng:“Ba, ba có tin con không?”Ba Trầm suy nghĩ một chút, vẫn là không đành lòng mà nói:“Con gái à, trong lòng ba lúc nào cũng tin tưởng con.

”Cẩm Nhiên bĩu môi, hiện giờ cô là một người vô cảm rồi.


Nhà của bác cả và bác hai đã sớm được xây xong từ lâu, nhà của họ chỉ đơn giản là sửa lại vài căn phòng, còn nhà của Cẩm Nhiên lại không như vậy, tất cả đều được xây lại từng chút từng chút một.

Vợ của bác cả đến giúp một tay, bà ấy nhìn xung quanh căn nhà của Cẩm Nhiên, trong lòng có chút ghen tị:“Nhà của chú ba có nhiều tiền như vậy, căn nhà này thật là rộng rãi, thoáng mát, không giống như nhà của chúng ta, đúng là người có tiền thì không cần lo lắng gì hết.

Vương Thúy Phân còn chẳng buồn đưa mắt lên nhìn, thẳng thắn nói:“Nếu vậy cô về nhà mẹ đẻ mà xin!”Bác gái: “Sao cô vẫn nó chuyện khó nghe như vậy chứ.

”“Vợ chú ba, các người còn làm việc ở huyện, cô ở cùng với chú ba ở đó luôn, là ở ký túc xá sao?”Vương Thúy Phân vẫn không mặn không nhạt nói tiếp:“Cả hai người chúng tôi có một phòng đơn nhỏ, đến giờ cơm thì ăn ở nhà ăn, không cần phả đích thân xuống bếp nấu cơm.

”Khóe miệng bác gái cả như muốn méo, ngượng ngùng nói:“Thật là tiện nhỉ.

”Bác gái hai không đáp lời, chỉ cuối đầu chuyên tâm làm việc.

Cẩm Nhiên sắp không chịu nổi cái bầu không khí quái dị này nữa, liền lên tiếng nói:“Mẹ à, chúng ta lên núi xem bẫy thú đi, nếu thật sự bắt được cái gì đó, ngày mai chúng ta có thêm thức ăn rồi.

”Vương Thúy Phân gật đầu đồng ý, bảo cô chú ý đường đi.

Cẩm Nhiên đeo giỏ trên vai chuẩn bị rời đi, bác gái cả nói với giọng điệu khiêu khích:“Vợ chú ba à, theo lý thì tôi không nên nói lời này, chỉ có điều tính tình Cẩm Nhiên quá mạnh mẽ, mỗi ngày đều chạy lên trên núi, hơn nữa ta còn nghe người khác nói, học lực của con bé không được tốt lắm, vậy thì thà ở nhà làm ruộng còn kiếm được tiền, đến trường làm gì chứ, chỉ lãng phí tiền của.

”Bác gái hai cũng nói thêm:“Đúng vậy đó, phí tiền như vậy làm gì chứ, chỉ là một đứa con gái.


Có nhiều người chỉ dọn dẹp nhà cửa lao động nghiêm túc đó mới là chuyện nên làm.

”Vương Thúy Phân ném bó rau trong tay vào chậu, lạnh giọng nói:“Các chị ăn trăm hạt đậu mà miệng vẫn không dính mùi đậu chứ, mau quên quá nhỉ.

Vậy thì để tôi nhắc lại cho các chị nhớ, Ny Ny chính là con gái ruột của tôi, tôi cũng không giống các người chỉ xem con gái là thứ vô dụng, sau này Ny Ny có thể thừa hưởng gia sản của nhà tôi, tôi không cần các người đi nghe ngóng tin tức gì đó, nhưng nếu để tôi biết, chính miệng các người truyền ra những lời lẽ không đứng đắn, xem tôi có xé miệng các người ra không.

Nếu không tin cứ thử xem?”Bác gái cả cùng bác gái hai bị những lời nói đanh thép của Vương Thúy Phân trấn trụ, nhất thời có chút rụt rè.

“Mau làm việc, chị cả hãy rửa sạch mấy thứ này, còn chị hai mau giúp em mua ít thịt mở về.

”Cả hai người đều rất thành thật mà cuối đầu làm việc, một lời cũng không dám hé răng.


Bà nội Thẩm vừa mới tới, liền thấy khung cảnh hoà thuận ba đứa con dâu của mình, còn có chút vui mừng nói:“Vẫn là ra ở riêng tốt hơn.

Một lúc sau Cẩm Nhiên lên núi, liền tìm một cây dùi cui diện trong không gian.

Cô quyết định đi săn lợn rừng, như vậy mới có khí phách.

Đi một lúc lâu sau, vẫn không tìm thấy, trong lòng Cẩm Nhiên khẽ thở phào một hơi, không phải do cô sợ, là lợn rừng nên sợ hãi đó.

.

Bình Luận (0)
Comment