Thập Niên 70 Tôi Có Mang Theo Một Kho Hàng

Chương 61


----Thẩm Diễm Hồng, đừng có trốn tránh, chúng ta chia sẻ một chút về chuyện đó đi, chị đã không biết xấu hổ mà đi nói nhăng nói cuội bên ngoài, hôm nay đừng sợ mất mặt.

Nói đi, gia đình tôi đã đối xử với chị như thế nào mà khiến chị không thể tha thứ được?" Thẩm Diễm Hồng thấy Cẩm Nhiên điểm đến mình, cô ta không có cách nào tránh né, vì vậy nhẹ nhàng nói:"Ny Ny, hôm nay là ngày vui của gia đình em, đừng làm như vậy, có thể là điều chị nói là bình thường nhưng mọi người sẽ nghe không hiểu, chúng ta hãy đóng cửa rồi nói.

"Sắc mặt Cẩm Nhiên trở nên lạnh lùng, nhìn cô ta thật lâu, tựa hồ đã biết chuyện.

Cẩm Nhiên mỉm cười, quay đầu nhìn về phía bác cả và nói:"Con thực sự xin lỗi.


"Sau đó bước tới một bước, tát thẳng vào mặt Thẩm Diễm Hồng khiến cô ta ngã rạp xuống đất, lạnh lùng nói:"Nếu tôi không đánh chị thì thật có lỗi với những lời nói bịa đặt của chị.

"Mặt của Thẩm Diễm Hồng sưng lên đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường, bác gái hét lên chói tai rồi chạy đến bên cạnh Thẩm Diễm Hồng, vừa định mắng chửi thì nhìn thấy đôi mắt như đang muốn giết người của Cẩm Nhiên, bà ta nhất thời không dám thốt ra một chữ.

Cẩm Nhiên lại nhìn Mạnh Phàm, anh ta run rẩy nhìn Cẩm Nhiên:“Cô đang làm gì vậy? Cô làm vậy là phạm pháp đó, cô biết không?"Cẩm Nhiên không quan tâm đến chuyện đó, đá vào chân anh ta, vừa đá vừa mắng:“Lão nương cho các người biết thế nào là thô tục, các người đúng là thứ đáng ghê tởm trong cuộc sống tốt đẹp của tôi, nếu sau này miệng lưỡi quá rảnh rỗi thì đi mà liếm sạch mấy cái nhà xí công cộng, cố gắng trở thành người tốt để được mọi người khen ngợi đi.

"Mạnh Phàm đau đến mức không thể nói được nữa, Thẩm Diễm Hồng nhìn thấy Cẩm Nhiên hung hăng như thế cũng không dám tiến lên.

Ba Thẩm và Vương Thúy Phân cũng không muốn ngăn cản, ông nội Thẩm và bà nội Thẩm nghiêm túc ngồi ăn.

Bác cả ngập ngừng không nói, rồi thở dài, sau đó ngồi xuống uống cạn sạch rượu trong ly.

Cuối cùng, Cẩm Nhiên đánh xong, hài lòng cười nói:"Sau này hai người tránh xa tôi ra, đừng có mà đến nhà tôi.


Nếu hai người nhìn thấy tôi trên đường, thì cứ tránh xa nhất có thể đi, hiểu không?”Cẩm Nhiên nổi giận bừng bừng khiến cho người trong thôn ấn tượng, cảm thấy con bé này đúng là khó dây vào.

Ngay sau đó mọi người đều phải im lặng như gà mà ăn cho xong cơm, không còn ai dám lên tiếng động ồn ào như vừa rồi.

Cẩm Nhiên cũng chẳng thèm đoái hoài đến họ, mấy người thanh niên trí thức dùng ánh mắt đầy sự áy náy tội lỗi nhìn Cẩm Nhiên, sau đó dìu Mạnh Phàm về.

Trong lòng họ suy nghĩ rằng, có phải Mạnh Phàm bị điên rồi không, nói năng cũng không biết xem ngày nữa, làm vậy có khác nào đi gây thù chuốc oán đâu?Sau khi quay về chỗ ở, Trương Hạo bắt đầu đảo mắt, trêu trọc nói:“Mạnh Phàm à, cậu đã rung động với tình yêu rồi đấy à? Nếu như là thật thì trận đấu hôm nay là rất đáng, nhưng nếu không phải thì cậu là đang chịu thiệt đấy.

”Vương Hồng mau chóng cắt lời:“Thôi được rồi, dù gì chuyện cũng đã vậy rồi, cậu đừng nói gì nữa, Mạnh Phàm, sau này cậu tự mình tính đi, cậu nên hiểu bản thân mình chính là một thanh niên trí thức, nó đồng nghĩa với việc cậu cũng đại diện cho điểm thanh niên trí thức này.


Nếu mối quan hệ của cậu với mọi người trở nên gay gắt thì sau này chúng ta làm sao mà sống hòa hợp với họ được?!”Mạnh Phàm mặt mày ủ rũ cúi đầu không nói, mọi người thấy vậy cũng lũ lượt bỏ đi.

Mạnh Phàm căm tức hai tay nắm chặt, anh ta sẽ không bỏ qua chuyện này đâu, mối hận này, anh ta nhất định phải báo.

“Mạnh Phàm à, anh vẫn ổn chứ?Mọi chuyện đều là lỗi của tôi, vì tôi mà cậu mới phải chịu nỗi nhục lớn như vậy, em gái tôi là vậy đó, ở nhà nó càng ngang bướng khó chiều hơn, tôi cũng quá quen rồi, mẹ tôi thì không dám cựa lời, cha tôi cũng không đứng về phía tôi, hôm nay cậu có thể ra mặt giúp rôi như vậy, tôi thực tình rất cảm động.

”.

Bình Luận (0)
Comment