Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 234 - Chương 234 - Em Nhất Định Có Thể Học Được

Chương 234 - Em nhất định có thể học được
Chương 234 - Em nhất định có thể học được

Chương 234: Em nhất định có thể học được

Sau đó trong thôn có mở lớp xóa nạn mù chữ, cô ấy lén lút đi học, kết quả vừa tiến lại gần thì bị bà Từ phát hiện, cô ấy lại bị bắt về đánh một trận. Trận đánh đó khiến chân của cô ấy phải đi cà nhắc nửa tháng trời, kể từ đó cô ấy không dám nhắc đến chuyện đi học trước mặt bà Từ nữa.

Chỉ là cô ấy âm thầm xin kế toán Từ vào mỗi lần khai giảng học kỳ mới.

Cô ấy mười lăm tuổi rồi, xin kế toán Từ chín năm rồi, nhưng kế toán Từ chưa bao giờ đồng ý, thậm chí ngay cả ý định dạy cô ấy học chữ cũng chưa hề nhắc đến.

Người trong thôn còn khen ông ta là người có văn hóa nhất ở Liễu Thụ Câu nữa đấy. Đối với chuyện đi học biết chữ này, Từ Mãn Thu từ lâu đã không còn ôm hi vọng gì nữa.

“Thôi vậy, bà nội em nói rồi, em là đồ đầu gỗ, không học được, đến lúc đó mất mặt.” Từ Mãn Thu cúi đầu xuống, hai bàn tay đan vào nhau.

Cô ấy sợ cô ấy ngu ngốc giống như bà Từ nói, sợ mất mặt trước mặt Giang Hựu Đào bọn họ, cô ấy sợ cô ấy mà ngu ngốc, Giang Hựu Đào với Cố Niệm Vi sẽ không chơi với cô ấy nữa.

Giang Hựu Đào nắm chặt tay của Từ Mãn Thu: “Sao có thể chứ, Thu Nhi của chúng ta vừa nhìn là biết rất thông minh rồi, sao có thể là đồ đầu gỗ chứ, nhất định là bà nội em nói bậy. Nào, để chị dạy cho em vài chữ đơn giản.”

Tay của Giang Hựu Đào ấm áp, giọng nói dịu dàng, khiến Từ Mãn Thu không thể nào nảy lên ý nghĩ từ chối được.

Cố Niệm Vi cũng nói: “Đúng, Thu Nhi, em nhất định có thể học được, nói một cách khác, học không được cũng không sao, một lần học không được thì học nhiều lần. Em xem, Từ Bảo Châu không phải cũng luôn thi không đạt sao? Cô ta còn không cảm thấy mất mặt, em sợ cái gì?”

Sự khích lệ của Cố Niệm Vi làm cho Từ Mãn Thu có một chút tự tin trong lòng.

Từ Bảo Châu quả thực thường xuyên thi không đạt, cô ta chưa bao giờ cảm thấy mất mặt vì bản thân học tập không tốt! Cô ta còn không sợ, tại sao bản thân mình lại không được?

Giang Hựu Đào lật cuốn sổ tay trắng ra, viết từng nét ra tên của Từ Mãn Thu: “Nè, đây là tên của em, đây là Từ, đây là Mãn, đây là Thu.”

Từ Mãn Thu nhìn chằm chằm vào ba chữ đó, dường như muốn khắc sâu nó vào trong não của mình vậy.

Từ Mãn Thu biết ý nghĩa của cái tên mình, nhưng giây phút này, cô ấy lại cảm thấy tên của mình viết ra, đẹp cực kì.

Cố Niệm Vi quay về phòng lấy một cây bút chì và một cuốn vở đến: “Nào, học viết cùng chị Đào Đào của em đi.”

Từ Mãn Thu cuối cùng vẫn không chống lại được sự mê hoặc của việc học chữ, cô ấy học theo Giang Hựu Đào, viết từng nét từng nét ra.

Ngoài trời mưa rơi lất phất, ba người ở trong phòng học hành rất hăng say.

Trận mưa này kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ, đến khi mưa tạnh, Từ Mãn Thu mới luyến tiếc rời đi. Cô ấy đến bên ngoài sơn động nhặt ít phân rồi mới quay về.

Không ngoài dự đoán, cô ấy vừa bước vào cửa thì bị mắng, Từ Liên Huy nhà chú ba cô ấy đang độ tuổi thích học người lớn, nghe thấy bà Từ mắng cô ấy là đồ sao chổi, đồ hèn hạ, cậu ta cũng học theo, nhưng Từ Mãn Thu không hề quan tâm.

Cô ấy đã học được cách không bận tâm rồi.

Cô ấy về trễ, cơm tối không có phần của cô ấy, nhưng cô ấy không hề đói chút nào, vì trước lúc về, chị Vi Vi cho cô ấy hai cái màn thầu, chị Đào Đào cho cô ấy một ly nước có nắp đậy, cô ấy vừa ăn vừa uống, đã ăn no rồi. Chiếc ly đó cô ấy không mang về, mà bỏ ở trong sơn động.

Sơn động đó chứa rất nhiều đồ vật quan trọng mà cô ấy có được.

Từ Bảo Châu thấy Từ Mãn Thu quay về thì cực kỳ không vui, cô ta chạy đến trước mặt Từ Mãn Thu, nói: “Mãn Thu, cô đi đâu? Hại tôi tìm cô rất lâu, mau vào theo tôi, tôi mới mua bộ quần áo, mà nhỏ quá mặc không vừa, cô mau đi thay mặc thử đi.”

……
Bình Luận (0)
Comment