Chương 772 - Gặp mặt trưởng bối
Chương 772: Gặp mặt trưởng bối
Trong đám người, ông Phó thích Phó Thiệu Hoa người trông giống bạn già của ông ấy nhất, đã sớm không kìm nén được chạy ra.
Ông ấy vừa đi ra, mọi người cũng đi theo ra.
Phó Văn Ngạn dựng xe ở trong sân, Phó Thiệu Hoa còn chưa tiến vào trong sân nhỏ, đã kêu lên:
“Ông nội, bác trai bác gái.”
Gia đình Phó gia hòa thuận, khi còn bé vừa được nghỉ là mọi người trở về đại viện, Phó Thiệu Hoa cũng rất thân thiết với bác trai bác gái Phó gia.
Bác gái Phó gia tên Lương Hải Bình, bà ấy cười tủm tỉm trả lời một tiếng, đôi mắt không ngừng nhìn về phía Giang Hựu Đào.
Bà ấy thích người trông xinh đẹp, khi trẻ tuổi thấy Phó Văn Lương trông đẹp trai, bà ấy lập tức chủ động tới gần theo đuổi, theo đuổi tới tay, người nào của Phó gia cũng có diện mạo không tệ, nhưng trong đó đẹp trai nhất vẫn là Phó Thiệu Hoa.
Lương Hải Bình đặc biệt thích anh, con ruột của bà ấy Phó Dung Đường cũng phải xếp sau Phó Thiệu Hoa.
Đối với đối tượng của Phó Thiệu Hoa, Lương Hải Bình tò mò rất lâu nhưng đứa bé này vẫn luôn giấu, không chịu dẫn về nhà, hỏi có phải tình cảm không ổn định hay không anh còn tức giận.
Lương Hải Bình từng hỏi Thiệu Thanh, biết rõ Giang Hựu Đào trông cũng xinh đẹp trái tim bà ấy ngứa ngáy, muốn đi nhìn xem.
Nhưng mà công việc của bà ấy bận rộn quá, cả ngày cần ở đại đội, nên luôn không có thời gian ra cửa.
Lần này không dễ dàng gì mới gặp mặt, không thể nhìn nhiều mấy lần sao?
Trông thật đẹp, chỉ nhìn đôi trai tài gái sắc này, Lương Hải Bình đã nghĩ tới con của hai người sẽ rất đẹp.
“Đến đây, đây là Đào Nhi à? Mau vào nhà mau vào nhà.” Lương Hải Bình nhiệt tình kéo tay Giang Hựu Đào đi vào trong nhà.
Người của Phó gia cũng biết rõ tật xấu này của bà ấy, sớm đã nhìn quen, mọi người cười vui vẻ đi vào trong nhà.
Nhà chia cho Phó gia rất to, từ trên xuống dưới hai tầng, không tính sân nhỏ bên ngoài rộng khoảng hơn 140 mét vuông.
Tầng một là phòng bếp nhà ăn cộng thêm phòng khách bên ngoài cùng với một căn phòng nhỏ, đó là phòng ngủ của dì Vương.
Hiện giờ người nhà của bà ta cũng tới thủ đô, thỉnh thoảng bà ấy sẽ ngủ ở đây.
Tầng hai là phòng của mọi người và một phòng khách nho nhỏ không mở với bên ngoài.
Khi mấy anh em Phó Thiệu Hoa còn nhỏ thích nhất là vùi đầu chơi đùa ở phòng ngủ nhỏ trên tầng hai.
Người Phó gia rất nhiệt tình, loại nhiệt tình này vừa vặn đúng mực, không khiến Giang Hựu Đào cảm thấy xấu hổ và không ổn.
Từ lúc đi vào cửa, đồ ăn trong tay Giang Hựu Đào chưa từng thiếu, từ hạt dưa hoa quả đến bánh trung thu, còn chưa vào bàn ăn bụng cô đã no hơn nửa.
Giản Nhu và vợ của Phó Dung Đường cùng Giang Hựu Đào ngồi ở phòng khách xem tivi đen trắng.
Thỉnh thoảng ánh mắt bọn họ sẽ nhìn về phía phòng bếp khí thế ngất trời.
Giang Hựu Đào chưa ăn thịt heo nhưng cũng thấy heo chạy, cô hỏi: “Chúng ta không cần đi qua giúp đỡ chút sao?”
Vợ của Phó Dung Đường ấn bả vai Giang Hựu Đào, nói:
“Đào Nhi à, nàng dâu Phó gia chúng ta khác với nàng dâu ở bên ngoài, nàng dâu Phó gia vào cửa cũng không cần làm việc như nàng dâu nhà người ta.”
Giản Nhu cũng ở bên cạnh phụ họa:
“Đúng vậy, trong đại viện chúng ta, muốn nói nhà ai quan hệ mẹ chồng con dâu quan hệ anh em hòa thuận nhất, vẫn là Phó gia chúng ta. Em không biết đâu, đám con gái bọn chị khi còn bé muốn làm nhất, chính là gả đến Phó gia.”
Con gái ấy mà, người nào không có chút mơ ước đối với tình yêu đối với hôn nhân?
Cộng thêm con gái thông suốt từ sớm, khi bọn họ bí mật nói chuyện trò chuyện không ít về đề tài này, đối với Phó gia có người nào không muốn gả tới?
Lúc trước Giản Nhu và Phó Thiệu Quốc yêu nhau, đám cô gái trong đại viện cắn nát khăn, khi nhà cô ấy gặp khó khăn, có một số cô gái không hợp với Giản gia còn luôn xem truyện cười của Phó Thiệu Quốc.
Phó Thiệu Quốc và Giản Nhu xuống nông thôn, có không biết bao nhiêu người tức chết.
Vợ Phó Dung Đường không phải ở đại viện quân khu, nhưng cô ấy và Phó Dung Đường là đồng nghiệp, nói tới chuyện này cô ấy lại vui vẻ:
“Đúng thế, lúc trước chị gả tới đây, đi ra ngoài có rất nhiều cô gái nhìn chị cái mũi không phải là cái mũi, con mắt không phải con mắt, dọa chết chị. Chị còn tưởng mình làm sai chỗ nào, đắc tội bọn họ.”