Chương 786 - Phiên ngoại 6
Chương 786: Phiên ngoại 6
Ứng Thải Hà đỏ mắt khi trang điểm của Giang Hựu Đào dần thành hình.
7 giờ sáng, mặt trời chậm rãi lên cao, chiếu sáng khắp mặt đất.
Ăn cơm sáng xong, Phó Thiệu Hoa dẫn theo một đám người thổi chiêng đánh trống đi tới.
Sau khi xông qua rất nhiều cửa ngăn chú rể, cuối cùng Phó Thiệu Hoa cũng đi tới trước tân phòng.
Cả người anh ngược sáng tiến vào.
Ngày hôm nay mặc màu đỏ hiếm, mặt được màu đỏ làm nổi bật càng thêm trắng hơn, cũng càng thêm đẹp trai.
Anh bước từng bước tới gần Giang Hựu Đào, bước chân ổn định, ánh mắt khóa chặt.
Giang Hựu Đào ngẩng đầu nhìn anh, Phó Thiệu Hoa cười với cô: “Anh tới đón em.”
Giang Hựu Đào lập tức đứng dậy, Từ Mãn Thu chạy tới trước mặt Giang Hựu Đào, Giang Hựu Đào nằm trên lưng cô ấy, do cô ấy cõng ra ngoài.
Còn chưa tới cửa ra vào, Từ Mãn Thu đã khóc.
Chút khó chịu trong lòng Giang Hựu Đào theo Từ Mãn Thu gào khóc to cũng biến mất không thấy.
Xe hoa cũng lái một vòng quanh thủ đô, khi trở lại Phó gia, Phó gia đã đầy khách đang ngồi.
Tuy quyết định sau này ở bên nhà Giang Hựu Đào, nhưng bên Phó gia vẫn có phòng cưới, ngày hôm nay bọn họ ở nơi này.
Toàn bộ sương phòng phía Tây đã mở thông, Giang Hựu Đào ngồi trên giường, nghe tiếng hò reo ở bên ngoài, cũng ứng phó thân thích bên Phó gia.
Thiệu gia cũng tới, Thiệu Hồng Niên kia cũng tới.
Anh ta kết hôn vào năm 77, biết rõ Cố Niệm Vi quay về thủ đô còn tới vô tình gặp Cố Niệm Vi hai lần, Cố Niệm Vi không thèm để ý tới anh ta, nhưng Hàn Diên Thanh biết rõ anh ta, đánh anh ta một trận.
Từ lúc đánh xong, Thiệu Hồng Niên đi vòng qua đám Cố Niệm Vi.
Lúc này Thiệu Hồng Niên giống với đa số đàn ông trên thế giới, phát tướng, mập hơn.
Một tay anh ta kẹp điếu thuốc lá, một tay cầm rượu, khoác lác với tân khách lui tới, bụng phẳng nhiều năm trước hiện giờ đã thành bụng bia rất to.
Thấy Cố Niệm Vi anh ta nhìn nhiều mấy lần, sau đó rời mắt đi, sợ nhìn nhiều bị đánh.
Buổi chiều Giang Hựu Đào đi theo Phó Thiệu Hoa mời rượu từng bàn, trong tiếng chúc phúc của mọi người, hôn lễ của hai người hạ màn.
Sương phòng phía Tây cũng có nhà vệ sinh.
Khi Giang Hựu Đào tắm xong trở về Phó Thiệu Hoa đã trải sẵn giường, lúc này đang nằm trên giường chợp mắt.
Ánh sáng của ngọn nến long phượng chiếu lên người anh.
Giang Hựu Đào vỗ anh một cái: “Đi tắm đi.”
Phó Thiệu Hoa đứng bật dậy, lại nhanh chóng đi tới nhà vệ sinh.
Khi đi ra anh còn nhìn chằm chằm Giang Hựu Đào, Giang Hựu Đào giang hai tay với anh, Phó Thiệu Hoa lập tức đi về phía cô.
Ánh trăng sáng rõ, không biết là ai ra tay trước, cũng không biết là ai ngủ trước, Giang Hựu Đào chỉ cảm thấy ngày hôm sau khi mình tỉnh dậy toàn thân đau nhức.
Loại cảm giác này không khác gì bị xe đè nát, nhưng mà cũng không khác gì bị đánh một trận.
Bên ngoài sắc trời sáng rõ, có tia sáng xuyên qua rèm chiếu vào, Phó Thiệu Hoa còn đang ngủ bên cạnh, Giang Hựu Đào hôn Phó Thiệu Hoa một cái Phó Thiệu Hoa tỉnh dậy.
“Tỉnh rồi à? Đói bụng không?”
Giang Hựu Đào gật đầu: “Đói.”
Phó Thiệu Hoa xoay người xuống giường:
“Tối hôm qua mẹ nấu cháo bát bảo, lúc này hẳn là đã nguội, em ở trên giường đợi, anh đi lấy cho em.”
Phó Thiệu Hoa không đợi Giang Hựu Đào nói chuyện, lập tức rời đi.
Giang Hựu Đào đến nhà vệ sinh rửa mặt, thay quần áo màu đỏ, Phó Thiệu Hoa bưng cháo vào.
Biết rõ dạo gần đây khẩu vị của Giang Hựu Đào không tốt lắm, cháo đã ướp lạnh, ăn xong tinh thần sảng khoái, lúc đó lập tức có sức lực.
Ăn cơm sáng xong hai người về nhà, trong phòng Giang Hựu Đào có một cái túi, không biết là người nào để.
Giang Hựu Đào đi qua mở ra, bên trong là một xấp tiền và một chiếc di động.
Đây là quà Hệ Thống Ăn Dưa tặng cô, dù sao chỉ có Hệ Thống Ăn Dưa mới biết, cả đời này Giang Hựu Đào một là yêu tiền, hai là yêu công nghệ cao.
Điện thoại di động này là thứ cao cấp nhất trong thế giới hiện giờ.
Cao cấp hơn chút nữa, có lẽ Hệ Thống Ăn Dưa không làm được.
Giang Hựu Đào rất cảm động.
Hách Cúc Hương xoa tay tiến vào: “Ai đưa tới thế?”
Giang Hựu Đào dịu dàng nói: “Một người bạn cũ.”
Hách Cúc Hương không hỏi nữa.
Ngày thứ ba sau khi Giang Hựu Đào kết hôn, đám Hách Cúc Hương rời đi, Giang Hựu Đào tiễn bọn họ tới nhà ga, trước khi đi Hách Cúc Hương ôm chặt lấy Giang Hựu Đào.
Đám Hách Cúc Hương rời đi không lâu Chung Thiển Khê cũng đi.
Một tuần sau khi Giang Hựu Đào kết hôn, mọi người đều bận rộn việc của mình, Từ Mãn Thu cũng bắt đầu tập trung vào công việc.
Giang Hựu Đào rảnh rỗi, bỗng nhiên có một ngày cô có dục vọng muốn viết gì đó, đã thử gửi bản thảo tới nhà xuất bản.
Một năm sau, tiểu thuyết máu chó Giang Hựu Đào viết bán bản quyền, tiểu thuyết của cô nương theo nhiều năm như thập niên 70, 80, 90.
2 năm sau, Giang Hựu Đào sinh con, là một bé gái tên Phó Linh, nhũ danh Linh Nhi.
Linh Nhi thông minh như tên cô bé, cũng được tất cả mọi người quen cô bé sủng ái.
Cô bé vô ưu vô lự lớn lên, mỗi khi Giang Hựu Đào nhìn cô bé, sẽ cảm thấy thế gian tốt đẹp nhân sinh đáng giá.
[Toàn Hoàn Văn]
Thế là đã đến chương cuối cùng của bộ truyện, cảm ơn các bạn đã ăn dưa cùng team mình.
Cảm ơn các bạn độc giả đã đồng hành với team Tiểu Miêu chúng mình trong suốt thời gian qua, một lần nữa thay mặt team, mình xin chân thành cảm ơn các bạn.
Rất mong nhận được sự ủng hộ của các bạn trong các dự án tiếp theo.
Dự án tiếp theo của bên mình là 3 bộ:
Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang
Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão
Thập Niên 70: Nữ Phụ Phản Công
1:Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang
Tác giả: Khinh Hầu
Team dịch: Tiểu Miêu
Rất nhiều năm sau, đối mặt với phóng viên tạp chí [TIME], Dịch Gia Di sẽ nhớ lại một buổi chiều cách đây rất lâu đó, cái ngày mà tổ trưởng tổ trọng án dẫn cô đi xem thi thể…
Một khắc ấy, cô nghe được tiếng kêu rên của người chết, nhìn thấy rõ gương mặt của hung thủ, sở hữu năng lực tái hiện lại hiện trường hung án trong đầu.
Từ đó về sau, Hương Giang mất đi một nữ cảnh sát văn chức nhỏ đi làm chỉ thích uống trà buôn chuyện, tan làm thì đi hẹn hò dạo phố, lại có thêm một ánh sáng của giới cảnh sát gặp án tất phá được…
Tổ trưởng tổ trọng án: Sao em biết anh ta là hung thủ?
Dịch Gia Di: Vì đó là một đêm mưa (lược bớt quá trình suy luận tám trăm chữ)… cho nên chân tướng chỉ có một…
Cả người hung thủ chấn động, sắc mặt thay đổi, kinh hoàng sợ hãi, không còn lời gì để ứng đối, đành giơ hai tay ra, buồn bã đền tội.
Trong lòng Dịch Gia Di: Xin lỗi, trước đó toàn là tôi lừa hết đấy…
Có câu giải thích chính là che giấu, che giấu chính là kể chuyện xưa!
Phá án giống như làm đề toán vậy, người khác cứ dựa theo điều kiện đã biết để dẫn đến kết luận thôi.
Còn cô là trực tiếp biết đáp án, toàn bộ quá trình giải đề toàn dựa vào chém gió…
Liều mình diễn, giả làm thám tử, lừa hung thủ… không từ mọi thủ đoạn cũng thật khó quá!
Phóng viên [Minh Báo]: Giới cảnh sát Hương Giang gọi cô là “nữ Gia Cát,” nói cô đa mưu túc trí gần như là yêu nhân, cảnh sát Dịch thấy thế nào?
Dịch Gia Di: Ha ha ha, tôi chỉ là một người bình thường (có siêu năng lực) mà thôi.
Phóng viên: Nghe nói cánh cổng lớn nhà cảnh sát Dịch bị hai kẻ xấu hắt sơn, ngay cả đội Phi Hổ cũng đã hành động rồi.
Dịch Gia Di: Ha ha ha, đó chỉ là cảnh sát chính nghĩa bảo vệ cuộc sống thường ngày của dân thường mà thôi.
Phóng viên [Nhật báo Hương Giang]: Nghe nói con trai của gia đình giàu nhất Hương Giang làm ngôi sao mới nổi và… cũng đang theo đuổi cô? Xin hỏi cô ngưỡng mộ vị nào hơn?
Dịch Gia Di rùng mình một cái, nghĩ đến cơn giận của vua ghen tuông cũng không dám chậm trễ, vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, nhìn thẳng vào ống kính, đáp một cách hùng hồn hữu lực:
“Tất cả đều là tin đồn! Thân là cảnh sát dấn thân vào sự nghiệp chính nghĩa, trong lòng tôi chỉ có lần tìm hung thủ, bảo vệ an toàn cho dân chúng chứ không có lòng nữ nhi tình trường gì hết.”
…
Tag: Xuyên qua thời không, ngọt văn, sảng văn, văn niên đại.
Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Dịch Gia Di ┃ Vai phụ: Phương Trấn Nhạc và những người khác.
Một câu tóm tắt: Ta là bảo bối của giới cảnh sát! Khắc tinh của tội ác!
Lập ý: Lòng hướng về chính nghĩa, không sợ điều chi.
2: Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão
Tác giả: Diệp Nịnh Manh
Team dịch: Tiểu Miêu
Tóm tắt:
Tiểu phú bà Cố Thanh Thanh gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng không cẩn thận xuyên trở về năm 70, vừa mới bắt đầu đã bị bán, còn bán cho một tên nhóc giàu có nhất thôn.
Cố Thanh Thanh xoa cằm suy nghĩ, bị bán ư?
Thật thảm!
Nhưng mà nhìn tên nhóc vừa đẹp trai vừa có tiền ở trước mặt, cô như vậy là kiếm lời đấy?
Vì an ổn sống sót ở thời không xa lạ, Cố Thanh Thanh kiên quyết ôm chặt bắp đùi to của đại lão, thành cô nhóc tỏa sáng nhất thôn.
Khi cô xuyên qua mang thêm hệ thống giao đồ ăn, chẳng những có thể đặt đồ ăn còn có thể giao đồ ăn.
Bởi vậy vì tìm kiếm che chở, cô nỗ lực làm đồ ăn ngon lấy lòng dạ dày của đại lão.
Vì kiếm tiền, cô liều mạng làm đủ loại đồ ăn giao cho hệ thống gửi đi.
Cứ thế vào một ngày nào đó, Lục Hướng Dương cảm thấy cô vợ nhỏ của mình có chút không thích hợp, một cô gái nhỏ mỏng manh yếu ớt như thế, vì sao còn giàu có hơn anh?
3: Thập Niên 70: Nữ Phụ Phản Công
Tác giả: Hạ Vãn Ca
Nhóm Dịch: Tiểu Miêu
Diệp Bảo Châu xuyên thành nữ phụ pháo hôi trong văn niên đại.
Nữ phụ được mỗi ngoại hình ưa nhìn, còn thái độ làm người đúng là cực phẩm ngu dốt, chạy khắp nơi gây rắc rối cho nữ chính, còn một lòng thương nhớ nam chính trong sách, cuối cùng bị tính kế thê thảm, mất trinh tiết trong tay nam phụ.
Trùng hợp, Diệp Bảo Châu vừa xuyên tới đã ở hiện trường cô mất trinh tiết.
Diệp Bảo Châu: …!
Nghĩ lại cốt truyện nguyên tác, tương lai cô có khả năng mang thai song sinh, lại nhìn đối phương mặt mày sáng sủa, dáng người cũng thuộc bậc nhất, nếu như thật sự muốn cô chịu trách nhiệm, vậy vẫn miễn cưỡng chịu được.
Lục Thiệu Huy tuấn tú lịch sự, gia thế cực tốt, là bông hoa kiêu ngạo không thể với tới trong xưởng.
Nhưng nào ngờ có một ngày, bông hoa này lại bị Diệp Bảo Châu ở bộ phận phân xưởng hái mất.
Đối tượng mà anh mong muốn là một người dịu dàng xinh đẹp, ngoan ngoãn nghe lời, đoan trang hiểu biết, tốt nhất còn có thể môn đăng hộ đối.
Diệp Bảo Châu ngoại trừ lớn lên xinh đẹp ra thì những cái khác đều không phù hợp với yêu cầu của anh.
Bây giờ sự trong sạch đã bị cô hủy rồi, anh chỉ có thể xin giấy kết hôn trước rồi lại nói sau thôi…
Sau đó…
Vợ mình thơm thật!
…
Tag: Văn làm ruộng, ngọt văn, xuyên thư, văn niên đại.
Từ khóa tìm kiếm: Nhân vật chính: Diệp Bảo Châu ┃ Vai phụ: Những người khác.
Một câu tóm tắt: Cuộc sống thường nhật thật thơm ở thời đại không biết xấu hổ không biết thẹn.
Chủ đề: Sống là chính mình!
Ngoài bộ điền văn trên, team mình còn làm một số bộ điền văn khác đã hoàn như.
1: Trở Lại Thập Niên 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố – Đã hoàn
2: Thập Niên 70: Người Ngoài Hành Tinh Làm Giàu – Đã hoàn
3: Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu – Đã hoàn.
4: Thập Niên 80: Đại Vương Hải Sản (Dịch) – Đã hoàn.
5: Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ – Đã hoàn.
6: Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ - Đã hoàn
7: Thập Niên 70: Nhật Ký Chồng Đểu Vợ Lười – Đã hoàn
8: Thập Niên 70: Tiểu Bánh Bao Pk Mẹ Kế Đã hoàn
9: Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con: Đã hoàn
10: Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm Đã hoàn
11: Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá – Đã hoàn
12: Nhà Trẻ Số Một Vũ Trụ - Nhà Trẻ Đệ Nhất Vũ Trụ - Đã Hoàn
13: Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo – Đã Hoàn
14: Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá - Đã Hoàn
15: Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm – Đã Hoàn
16: Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa – Đã Hoàn
17: Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh