Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 355

Cố Nguyệt Hoài không muốn tiếp tục bàn luận đề tài này, bưng nước nóng cho Yến Thiếu Đường rửa mặt rửa chân đánh răng.

Đồng hồ sinh học của cô bé lại vang lên, nhắm mắt buồn ngủ, tắm xong Yến Thiếu Ly ôm cô bé vào phòng.

Lúc Cố Đình Hoài trở về, chỉ còn lại Cố Nguyệt Hoài ở lại cửa chờ anh ấy.

Anh ấy áy náy sờ gáy: “Bé, anh về muộn, em mau đi ngủ đi.”

Cố Nguyệt Hoài rót cho anh ấy một ly nước nóng, cũng không nói gì đả kích anh ấy, chỉ nhẹ giọng nói một câu: “Bên ngoài trời lạnh, uống ly nước nóng cho ấm rồi ngủ, nếu không chân lạnh chắc chắn sẽ ngủ không được. Anh cả đi ngủ sớm đi nhé.”

Đây là lần đầu tiên Cố Đình Hoài thích một người, mặc dù cô không thấy khả quan, nhưng cũng sẽ không cản trở.

Đúng như lời cô nói, chuyện tình cảm như người uống nước ấm hay lạnh sẽ tự biết, đời này anh cả có người mình thích, vốn dĩ đã là một loại may mắn. Nếu như có thể tu thành chính quả, vậy là điều không thể tốt hơn. Còn nếu như không thể, vậy cũng không tính là chuyện xấu.

Cố Nguyệt Hoài co dãn thắt lưng, đang chuẩn bị vào phòng thì bị Cố Đình Hoài gọi lại.

“Bé à, anh...” Cố Đình Hoài có chút muốn nói lại thôi, do dự một hồi, mới nhỏ giọng nói: “Bé, em và đồng chí Bạch Mân có thân không? Anh, anh muốn… Khụ khụ, anh muốn theo đuổi cô ấy, em thấy anh có cơ hội không?”

Nói xong, mặt Cố Đình Hoài trở nên vừa cứng vừa đỏ, đây là lần đầu anh ấy muốn thể hiện bản thân đến vậy.

Đương nhiên nói lời này với em gái cực kỳ xấu hổ, nhưng người trong nhà cũng chỉ có cô thân thuộc với Bạch Mân nhất.

Cố Nguyệt Hoài yên lặng lắng nghe, suy tư một lúc lâu, xoay người trở về ngồi ở trên giường đất, ngón tay trắng nõn gõ nhẹ lên mặt bàn.Ssắc mặt hơi nghiêm nghị của cô làm cho Cố Đình Hoài không khỏi tập trung ngừng thở, trái tim đập thình thịch, luôn có loại dự cảm không tốt.

Cố Nguyệt Hoài mím môi, nghĩ đến Hoàng Thịnh, vẫn quyết định tiêm một liều dự phòng cho anh ấy, bèn nói: “Là thế này anh cả, tình huống của nhà Bạch Mân có chút phức tạp, em cũng không giấu anh nữa. Nếu sau khi anh biết mà vẫn không muốn từ bỏ thì cứ thử xem.”

Cố Đình Hoài gật đầu, yên lặng thẳng lưng, vểnh tai lên.

Cố Nguyệt Hoài nói toàn bộ về thân thế của Bạch Mân, cùng với chuyện của Hoàng Thịnh.

“Anh cả, Hoàng Thịnh là người thủ đô, trong nhà rất có bối cảnh. Cha mẹ Bạch Mân thì tham tiền, có chút lợi ích là sẽ bán con gái ngay. Hơn nữa, Bạch Mân lại hiếu thảo bất chấp, nói không chừng cô ấy sẽ nghe theo ý muốn của cha mẹ mà yêu đương với Hoàng Thịnh.”

“Em không hy vọng anh càng lún càng sâu, cũng hy vọng anh có thể được như ý nguyện. Muốn lựa chọn như thế nào, đều phụ thuộc vào anh.”

“Đương nhiên, dù anh chọn thế nào, em cũng sẽ ủng hộ anh.”

Cố Đình Hoài nghe xong, sắc mặt vô cùng phức tạp, trong đầu cũng trống rỗng.

Nhưng cảm xúc vốn như bèo trôi tìm không thấy bến bờ bỗng nhiên vững vàng khi nghe được lời cuối cùng của Cố Nguyệt Hoài.

Anh ấy đón lấy ánh mắt của Cố Nguyệt Hoài, nghiêm túc nói: “Hoàng Thịnh không phải người tốt, đồng chí Bạch Mân không nên quen anh ta. Anh sẽ cố gắng, để cô ấy và cha mẹ cô ấy có thể nhìn thấy điểm tốt của anh. Bé à, anh muốn thử một phen.”

Giọng nói của Cố Đình Hoài cũng không hèn mọn, ngược lại vô cùng kiên định.

Cố Nguyệt Hoài hơi ngạc nhiên, không ngờ uy lực của tiếng sét ái tình lại lớn đến vậy, biết rõ núi có hổ mà vẫn đi về phía núi hổ.

Ví Hoàng Thịnh như hổ, cũng không phải là vì cô sợ Hoàng Thịnh. Mà bởi vì anh cả trung hậu thành thật, nhưng gặp phải việc gấp lại dễ dàng dại dột, sẽ không suy nghĩ nhiều. Cứ như vậy cũng rất dễ khiến bản thân sa ngã.

Cố Nguyệt Hoài trầm ngâm một lát: “Anh cả, em ủng hộ anh nhưng em hi vọng anh đồng ý với em một chuyện.”

 

Cố Đình Hoài nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, cũng trịnh trọng nói: “Em nói đi!”

“Tâm tư Hoàng Thịnh dơ bẩn, làm việc cũng không quan tâm hậu quả. Nếu như anh gặp phải chuyện gì cấp bách, em hy vọng anh có thể bình tĩnh một chút, suy nghĩ biện pháp cho kỹ. Không nghĩ ra thì trở về hỏi em, tuyệt đối không được liều mạng mà xông lên.”

“Anh cả, chúng ta là người một nhà, mong anh nghĩ kỹ rồi mới làm.”

Cố Nguyệt Hoài nhìn thẳng vào Cố Đình Hoài, giọng nói có chút nặng nề, cô thật sự không hy vọng chuyện cũ sẽ tái diễn.

Cho dù cô biết rất nhiều chuyện, cũng có rất nhiều cách để đối phó, nhưng cô không phải là yêu quái, không thể bày mưu lập kế, tính toán không chút sơ hở. Chỉ sợ hơi lười biếng một chút, sẽ tạo thành hậu quả không thể níu kéo.

Cố Đình Hoài cũng không hiểu tại sao, bị ánh mắt Cố Nguyệt Hoài nhìn mà cả người đều căng thẳng. Anh ấy nghiêm túc suy nghĩ một chút, chợt gật đầu thật mạnh: “Bé, em yên tâm, anh biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm.”

Thật ra anh ấy cứ nghĩ mãi mà không rõ, chỉ thích một người mà thôi, tại sao em gái nhà mình lại cảnh giác đến vậy.

Nghe anh ấy đồng ý, Cố Nguyệt Hoài có chút thả lỏng, chớp chớp mắt với anh ấy, nói lời cười nhạo: “Được rồi, ngủ sớm một chút, ngày mai em còn phải đưa Thiếu Ngu đến nhà ga. Anh cả cũng ngủ sớm chút, muốn theo đuổi người ta thì cũng phải có sức lực mới được.”

Cố Đình Hoài hắng giọng, có chút ngượng ngùng.

Cố Nguyệt Hoài đang chuẩn bị vào phòng, bỗng nhiên quay đầu nói với Cố Đình Hoài: “Đúng rồi anh cả, có một chuyện anh có thể chưa rõ lắm. Vạn Thanh Lam và Diêu Mỹ Lệ đều thích anh, anh cả vẫn rất có sức hút đấy.”

Nói xong, Cố Nguyệt Hoài cũng không nhìn xem Cố Đình Hoài có biểu cảm gì, mà đi vào phòng.

Yến Thiếu Ly và Yến Thiếu Đường đã ngủ rất say, phát ra tiếng hít thở nhẹ nhàng.

Cô nhìn một hồi, ngồi xuống bên cạnh bàn, qua một hồi, bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa phòng trong, cô mới rón rén đứng dậy rời khỏi phòng, ra cửa vòng ra vườn rau sau nhà, mượn cây cối cỏ khô che lấp, mà vào không gian Tu Di.

 

Trong không gian vẫn sáng sủa như trước, hương vị tươi mát tự nhiên như muốn tập kích người ta.

“Bò… ò… Bò… ò” Cô vừa tiến đến, bò con què chân đã chạy về phía cô, không biết có phải nhờ có không khí trong không gian bồi bổ hay không, mà bò con trông tràn đầy sức sống, không hề nhận thấy di chứng do tàn tật mang đến.

Cố Nguyệt Hoài sờ sờ đầu bò con, nhìn thoáng qua chậu cơm của nó, cháo gạo tẻ bên trong đã thấy đáy, cô nói: “Xin lỗi mày, hai ngày nay có chút bận rộn, mày ăn hạt bắp trước đi, ngày mai tao sẽ nấu cháo rồi mang vào cho mày.”

Bắp trong không gian đều rất tươi, hạt đầy đặn thanh ngọt, bò con cũng không kén chọn, ăn rất ngon.

Cố Nguyệt Hoài thu hoạch toàn bộ cây trồng trong ruộng vào trong căn nhà lá, lại ngồi xổm ở khu nhân sâm, nhẹ nhàng kéo cành lá lên, nhân sâm lập tức mang theo râu sâm hoàn chỉnh chui ra từ dưới đất, mỗi một cây đều to bằng ngón cái.

Nhân sâm có thể bổ dưỡng sinh lực, mang cho Yến Thiếu Ngu, ít nhiều cũng có thể phát huy chút tác dụng.

Cố Nguyệt Hoài không có ở trong không gian quá lâu, dùng báo bọc kỹ nhân sâm lại rồi rời đi

Nhưng chờ cô trở lại trước sân, đã thấy Yến Thiếu Ngu ngồi ở cửa.

Anh ăn mặc rất mỏng manh, cổ áo hơi mở, mặc cho gió lạnh xâm nhập, lẳng lặng ngồi ở trên cái trát nhỏ. Chân dài hơi cong, cánh tay đặt ở trên đầu gối, ngón tay thon dài đan xen lấy nhau, hơi cụp mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Nghe thấy tiếng động, Yến Thiếu Ngu ngước mắt, ánh mắt dừng lại chính xác trên người Cố Nguyệt Hoài.

Chốc lát, anh đã vẫy vẫy tay với cô: “Lại đây.”

Bình Luận (0)
Comment