Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 438

Lúc Tống Lâm rời đi, xung quanh đều hạ xuống áp suất thấp.

Khóe miệng Tống Kim An nhếch lên thành một độ cong khiến lòng người tan nát: “Đồng chí Cố, tôi tiễn cô trở về.”

Thạch Bác đến gần và nghe được câu nói này, ánh mắt anh ta chớp lóe, chậm chạp nói: “Đợi… đợi đã.”

Huyệt Thái Dương Tống Kim An nhảy lên, đè nén sự tức giận: “Còn chuyện gì?”

“Kim An, thả lỏng, đồng chí Cố là ban tốt của anh, tôi có thể làm gì? Chỉ là vừa nãy chủ tịch tỉnh dặn dò, bảo tiệc rượu ngày mai mời đồng chí Cố cùng đi, chắc hẳn anh không có ý kiến gì?” Thạch Bác giang tay ra, giọng điệu có hơi bất đắc dĩ.

Dứt lời, Tống Kim An chỉ cảm thấy m.á.u của mình đều ngưng đọng, vẻ mặt không dám tin.

Anh ta không ngờ cha vì kết thúc mối gắn kết giữa anh ta và Cố Nguyệt Hoài vậy mà có thể làm ra quyết định như vậy.

Lúc trước Cố Nguyệt Hoài nói muốn tới bữa tiệc mở mang kiến thức, phản ứng đầu tiên của anh ta chính là từ chối, đó cũng không phải một bữa tiệc rượu nói chuyện quan trường đơn giản, mà là tiệc ra mắt, nhân vật chính thậm chí còn là anh ta, cục diện này sao có thể để Cố Nguyệt Hoài đi xem?

Cố Nguyệt Hoài cau mày, bỗng nhiên cười khẽ một tiếng: “Tiệc rượu? Để tôi đi?”

Cô vốn còn đang cảm thấy đáng tiếc vì không thể trà trộn vào tiệc rượu, không ngờ vậy mà xoay chuyển tình thế, nếu Tống Lâm đã tự mở miệng bảo cô đi, vậy chuyện này cũng xem như chắc chắn rồi, đúng là liễu rũ đường hoa đến xóm nghèo.

Thạch Bác âm thầm nhìn kỹ Cố Nguyệt Hoài rồi khách khí nói: “Đồng chí Cố, tiệc rượu ngày mai chính là nơi người trẻ tuổi khuôn viên thành ủy cùng nhau tham gia tụ tập náo nhiệt, cô cũng đừng cảm thấy ràng buộc, xem như là một bữa tiệc kết bạn thôi.”

Trong lòng anh ta hiểu rõ những suy nghĩ của chủ tịch tỉnh, người phụ nữ nông thôn trước mắt lại chưa chắc có thể nhìn thấu.

Nói chung bây giờ cô đang đắc chí, cảm thấy mình lọt vào mắt chủ tịch tỉnh nhỉ?

“Được, vậy cảm ơn đã mời, ngày mai lúc nào, tôi tới đúng giờ, vẫn phải làm phiền thư ký Thạch đến đón tôi một cái.” Cố Nguyệt Hoài cong môi, trông có vẻ rất vui mừng, dáng vẻ có được lợi ích lớn.

Ánh mắt Thạch Bác lóe lên vẻ khinh bỉ, quả nhiên như anh ta đoán, nhưng anh ta cũng không nói lời gì châm chọc mà chỉ gật đầu nói: “Được, bốn giờ chiều ngày mai, tôi chờ cô ở cửa ra vào, sẽ đón cô đi vào.”

Cố Nguyệt Hoài mỉm cười, như có điều muốn nói: “Thanh niên trí thức Tống, tôi sợ thư ký Thạch quên ghi thời gian, anh tuyệt đối đừng quên.”

Lòng cô biết rõ Tống Lâm và Thạch Bác chủ động để cô tham gia tiệc rượu ngày mai là không có ý tốt, nói chung cô cũng có thể đoán được suy nghĩ của bọn họ, đơn giản là cảm thấy quan hệ của cô và Tống Kim An khá tốt, muốn để người nông thôn như cô mở mang kiến thức về sự chênh lệch của cả hai.

Lúc trước trình độ quan tâm của đám người Bạch Thải Vi, Hứa Ân có hơi kỳ lạ, nói không chừng thật sự chọn lựa một người vợ có gia thế bối cảnh tương đương cho Tống Kim An, muốn để cô tận mắt chứng kiến, biết khó mà lui.

Nói tới thật nực cười, cô từ đầu tới cuối đều không có tâm tư như vậy, thật sự xem Tống Kim An là bánh trái thơm ngon gì à?

Có điều nếu ngày mai có thể thành công đình hôn thì cũng là chuyện tốt, tuy rằng sẽ khiến thế lực Tống Lâm tăng lên, nhưng cũng trá hình khiến Điền Tĩnh đau khổ, việc cô là quan phối của Tống Kim An, lúc này e rằng cũng bị quên lãng đến chín tầng mây.

Cô cố gắng nhắc nhở Tống Kim An, sợ ngày mai Thạch Bác vì ra oai phủ đầu cô mà bắt cô đợi ở cửa thêm một hai tiếng, cô cũng không có nhiều thời gian lãng phí như vậy, so với Thạch Bác, Tống Kim An đáng tin hơn.

Khóe miệng Thạch Bác giật một cái, cảm thấy Cố Nguyệt Hoài thật sự hơi bỉ ổi.

Tống Kim An không quan tâm lắm, nghe Cố Nguyệt Hoài nói, chỉ có thể miễn cưỡng khẽ gật đầu.

Cố Nguyệt Hoài gật đầu: “Hôm nay làm phiền anh, tôi đi về trước, không cần tiễn.”

Nói xong, cô nhanh chân rời đi, đưa lưng về phía Tống Kim An phất tay.

 

Cô vừa rời đi, Tống Kim An đã mặt xám mày tro nhìn Thạch Bác, cúi thấp đầu trở về khuôn viên.

 

Thạch Bác lắc đầu, tên ngốc, một người phụ nữ nông thôn có gì tốt, nếu ngày mai có thể lấy được Bạch Thải Vi, vậy sau này cái gì cũng không thiếu, cho dù ở khu vực kinh thành thì cũng có thể xông pha thật sự.

Cố Nguyệt Hoài không về nhà nghỉ mà ngồi xe bus đi dạo phố, chuẩn bị mua chút món ăn đặc sản địa phương về.

Cô vừa đi dạo đã đến trưa, túi lớn túi nhỏ trở về nhà nghỉ, bỏ thứ có thể vào không gian Tu Di.

Cơm tối vẫn là bánh bao thịt, ăn xong còn thuận tay lấy ra mấy quả vải tráng miệng, ăn xong thì nằm ở trên giường, uể oải nhắm mắt suy nghĩ, nghĩ đến tiệc rượu ngày mai trà trộn vào, phải làm sao thần không biết quỷ không hay tới gần đám người Tống Lâm.

Suy nghĩ chuyện bữa tiệc ngày mai xong, lại không khỏi nghĩ tới tin tức hôm nay gửi đi, không biết có đến tay Yến Thiếu Ngu không.

Cố Nguyệt Hoài thở dài một tiếng, chỉ mong anh có thể nhanh chóng trả lời cô.

Quân khu thứ tám.

“Yến Thiếu Ngu, thư của anh.” Đồng chí đưa thư trong quân đội đứng ở cửa ký túc xá, thăm dò bên trong một lát.

Yến Thiếu Ngu còn chưa phản ứng, Mạnh Hổ đã xoay người nhảy từ trên giường xuống như con cá chép, mở to mắt nhìn đồng chí đưa thư ở cửa nói: “Thư của Thiếu Ngu? Có của tôi không? Mạnh Hổ thì sao, có không?”

Đồng chí đưa thư cúi đầu nhìn một lát rồi lắc đầu nói: “Mạnh Hổ? Không có.”

Dáng vẻ Mạnh Hổ sống không còn gì luyến tiếc, ngã thẳng xuống giường, ôm n.g.ự.c thở dài than ngắn: “Trời ạ, rốt cuộc tôi có phải con ruột không? Đến quân đội lâu như vậy, một bức thư cũng không viết cho tôi.”

Khóe miệng Hạ Lam Chương giật một cái, nhấc chân bước tới mép giường: “Được rồi, đừng đùa dai nữa.”

Mạnh Hổ nhếch miệng cười một tiếng, vẻ mặt nhiều chuyện tò mò nhìn về phía Yến Thiếu Ngu: “Ha ha, Thiếu Ngu Thiếu Ngu, mai xem thử là thư của ai, là cha mẹ cậu hay chị em gái? Hay là anh trai em trai cậu thì sao?”

Anh ta đến quân khu lâu như vậy, cũng chưa từng nói nhiều mấy câu với Yến Thiếu Ngu, người này rất thần bí, khỏi nói người bên ngoài, ngay cả những người bạn cùng phòng như họ cũng không hiểu rõ anh, trong quân đội luôn một mình hành hiệp.

Nhưng tính cách của anh cứ luôn khiêm tốn, bản lĩnh lại cao, toàn bộ binh đoàn mới quân khu thứ tám, ai không biết vua tân binh tiên phong Yến Thiếu Ngu? Ngay cả ký túc xá bọn họ cũng nổi tiếng theo, đến nhà nào cũng đều chỉ trỏ.

Hạ Lam Chương nắm quyền đặt lên miệng: “Khụ khụ.”

Mạnh Hổ bĩu môi: “Mọi người đều là bạn cùng phòng, trong lúc nghỉ ngơi hỏi tí mà thôi, có gì đặc biệt hơn người.”

Yến Thiếu Ngu đứng dậy đi tới cửa cầm lấy bức thư, nhìn chữ viết trên bìa, trên gương mặt xưa nay lạnh lùng không bị ràng buộc giống như núi băng tan rã, đôi môi mỏng khẽ cong lên trong chớp mắt rồi biến mất.

Ánh mắt Mạnh Hổ sắc bén, lúc này anh ta mới vỡ lẽ: “Ồ, có phải tôi nhìn lầm không? Vừa nãy có phải Thiếu Ngu mới cười không?”

Hạ Lam Chương ngừng lại một lát, ánh mắt cũng nhìn về phía phong thư trên tay Yến Thiếu Ngu, trong lòng anh ấy hơi giật thót, trực giác nói cho anh ấy biết phong thư này là của Cố Nguyệt Hoài, nhưng nghĩ tới bức thư cũng không phải cho anh ấy, cảm xúc cuồn cuộn của anh ấy giống như bị tạt một gáo nước lạnh.

Yến Thiếu Ngu giống như phát hiện được điều gì, ngoái nhìn Hạ Lam Chương một cái.

Anh nheo đôi mắt hoa đào như gỗ mun lại, nhếch môi nói: “Thư của vợ.”

Nói xong, anh cũng không nán lại lâu mà cầm thư rời khỏi ký túc xá, cũng không muốn chia sẻ với mọi người.

Mạnh Hổ giật mình sửng sốt, bỗng nhiên nhảy xuống khỏi giường: “Vợ? Yến Thiếu Ngu còn có vợ? Trời ơi, tính cách như cậu ta cũng có thể tìm được vợ? Chắc chắn là trong nhà sắp xếp, tuyệt đối không phải nói với mình.”

Hạ Lam Chương cười gượng, không trả lời, nhưng bàn tay buông xuống bên người lại nắm chặt.

Bình Luận (0)
Comment