Khóe miệng Yến Thiếu Ngu khẽ nhếch, cong đuôi mắt dài lên, nhìn về phía cô: “Đi tham dự tiệc?”
“Hôm nay tất cả quan viên của thành phố Hoài Hải đều sẽ đi, bao gồm Tống Lâm, Bạch Kính và các lãnh đạo cấp cao khác. Chuyện nhà họ Yến gặp khó khăn chắc chắn có liên quan đến Tống Lâm, khó đảm bảo đêm nay sẽ liên hôn thành công. Bọn họ sẽ không đề cập đến chuyện có liên quan đến nhà họ Yến, đi nghe thử cũng không có hại.”
“Trùng hợp hôm nay anh cũng rảnh, chúng ta cùng đi đi.”
Cố Nguyệt Hoài nói đâu ra đấy, Yến Thiếu Ngu nghe xong, gương mặt cương quyết cũng hơi dịu lại.
Anh kéo tay Cố Nguyệt Hoài đi về phía ô tô treo bảng hiệu quân đội: “Em nói đúng, nghe thử cũng không có hại.”
Nếu như chỉ có mình anh, tuyệt đối sẽ không có hứng thú tham gia bữa tiệc quan chức cao cấp gì đó. Với anh mà nói, chỉ cần không ngừng tăng cường thực lực, lấy được chiến công để leo lên trên, chờ leo đến một độ cao nhất định, tất cả yêu ma quỷ quái đều sẽ lộ ra dấu vết.
Trên thực tế, anh cũng không hy vọng Cố Nguyệt Hoài dính líu đến chuyện nhà họ Yến, quá nguy hiểm.
Nhưng thấy từng câu từng chữ cô nói đều suy nghĩ cho anh, thậm chí không tiếc xâm nhập vào hang hổ, loại cảm giác này khó có thể hình dung, giống như một dòng nước ấm tràn vào tim phổi, mang đến một cảm giác thoải mái khó có thể bỏ qua, làm cho anh không đành lòng từ chối.
Hai người lên xe, Yến Thiếu Ngu đạp chân ga, chạy về phía đại viện của thành ủy.
Trên xe, Cố Nguyệt Hoài cũng không rảnh rỗi, hễ rảnh là lại muốn hỏi những chuyện của Yến Thiếu Ngu.
Cô nghiêng mắt nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Anh ở bộ đội không ai nhằm vào anh chứ? Bạn cùng phòng thì sao? Bạn cùng phòng thế nào?”
Yến Thiếu Ngu suy nghĩ một chút, nói: “Hạ Lam Chương, anh ấy ở cùng ký túc xá với anh.”
Nguyệt
Nghe vậy, Cố Nguyệt Hoài có chút ngạc nhiên, cô chỉ biết Hạ Lam Chương với Yến Thiếu Ngu là chiến hữu có quan hệ cực kỳ tốt nhưng không biết hai người bọn họ còn là bạn cùng phòng. Chẳng qua kiếp này có cô ở đây, không biết quan hệ của hai người có thể giống như kiếp trước hay không nữa.
Cô khẽ ho một tiếng, hỏi: “Anh ấy không nhằm vào anh chứ? Chắc là không đâu, tính tình Hạ Lam Chương cũng khá ôn hòa.”
Tính tình của Hạ Lam Chương không giống như một chày gỗ dễ mất khống chế, hơn nữa cô đã từ chối anh ấy rất rõ ràng, cũng không dính líu đến quan hệ mập mờ gì, hai người bọn họ vẫn xem như bạn bè, không đến mức đ.â.m sau lưng, đối phó với Yến Thiếu Ngu chứ?
Đối với lời nói của Cố Nguyệt Hoài, Yến Thiếu Ngu yên lặng một lát, quay đầu nhìn cô, rồi lại dời ánh mắt đi.
Tuy anh không lên tiếng, nhưng Cố Nguyệt Hoài lại lập tức nhận ra là anh đang ghen, không khỏi bật cười: “Em và anh ấy đã biết nhau thời gian dài, giúp em không ít việc, xem như hiểu rõ, nhưng lúc trước anh ấy đã tỏ tình với em, em cũng từ chối rồi.”
Yến Thiếu Ngu nhíu mày, tỏ tình sao?
Anh chỉ nhìn ra tâm tư của Hạ Lam Chương, nhưng không ngờ anh ấy còn hành động.
Cố Nguyệt Hoài suy nghĩ một lát, nói: “Mặc dù Hạ Lam Chương là công tử nhà giàu, nhưng tính tình cũng gần giống với Tống Kim An, đơn thuần, dễ dàng tin tưởng người khác, là người có thể âm thầm hi sinh, đương nhiên điểm này cần tự anh xác nhận.”
Cô cũng không dám chắc kiếp này Hạ Lam Chương có vì yêu mà sinh hận hay không, vẫn phải nói rõ ràng với anh.
“Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, tuy nói hiện tại thời cuộc ổn định, nhưng ở một số nơi vẫn khó tránh khỏi việc cần vận dụng vũ lực để trấn áp, anh cần một số người có thể tin tưởng. Làm hành hiệp cô độc, rất dễ dàng bị người theo dõi, hai tay khó địch lại bốn tay.”
“Thiếu Ngu, em biết anh muốn cái gì, nhưng em chỉ hy vọng anh bình an, bình an sống sót, nên em sẽ giúp anh.”
Cố Nguyệt Hoài đưa tay, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay đang nắm tay lái của Yến Thiếu Ngu.
Kiếp này cô sống lại, chính vì muốn người nhà có thể bình an vui vẻ, trải qua cuộc sống đầy đủ sung túc. Hiện giờ mọi thứ đều đã bước vào quỹ đạo, duy chỉ có Yến Thiếu Ngu, anh vẫn cứ xông pha một mình, cũng may cô tìm được con đường mới, có thể sóng vai cùng với anh.
Cô không hy vọng sẽ để lại tiếc nuối, cũng hy vọng cả đời này Yến Thiếu Ngu có thể thoải mái một chút, không cần gánh vác quá nhiều nữa.
Lông mi Yến Thiếu Ngu run run, ngón tay Cố Nguyệt Hoài hơi lạnh, đặt trên mu bàn tay anh, lại làm cho anh sinh ra cảm giác ấm áp.
Anh nhẹ nhàng gật đầu, cảm xúc nôn nao khó hiểu ở trong lòng cũng dịu đi rất nhiều.
Hai người đến đại viện của thành ủy, Yến Thiếu Ngu không ngừng mà lái xe vào đại viện.
Cảnh vệ vừa nhìn thấy bảng hiệu quân đội, ngay cả tra hỏi theo thông lệ cũng không có, mà lập tức cho qua.
Cố Nguyệt Hoài nhìn thoáng qua thời gian, ba giờ rưỡi chiều, Thạch Bác còn chưa đi ra đón cô, xem ra phải thông báo một tiếng. Tuy rằng đối phương không ưa cô, gọi cô tới đây cũng chỉ có ý làm nhục là chính, nhưng dù sao cũng xem như giúp đỡ một phen, con người cô cũng không quá tùy hứng.
Yến Thiếu Ngu dừng xe lại, sau khi hai người xuống xe, Cố Nguyệt Hoài nói: “Vốn dĩ là Tống Lâm mời em tới, bảo buổi chiều sẽ cho thư ký của anh ta tới cửa đón em. Chúng ta thuận lợi vào như vậy, cũng bớt được một bước, để em đi nói với anh ta một tiếng, anh ở chỗ này chờ em một lát nhé.”
Yến Thiếu Ngu cũng không hỏi nhiều, gật gật đầu, Cố Nguyệt Hoài thì đi tới tòa nhà nhỏ của nhà họ Tống.
Cô gõ cửa, người mở cửa là dì Lý, bà ấy vừa nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài thì mặt mày hớn hở: “Đồng chí Cố? Sao hôm nay rảnh rỗi đến đây thế? Có phải cũng tới tham gia bữa tiệc của đại viện chúng tôi không?”
Trong mắt bà ấy, Cố Nguyệt Hoài vừa xinh đẹp lại có khí chất, còn là bạn thân của Tống Kim An nhà bọn họ nữa, bối cảnh chắc chắn không tầm thường, nếu không sao có thể tới được đại viện của thành ủy chứ? Hôm nay là ngày đặc biệt, chắc chắn cô tới để tham gia bữa tiệc.
Không đợi Cố Nguyệt Hoài lên tiếng, dì Lý đã kêu cô vào nhà: “Mau vào mau vào, bây giờ Kim An đang ở trên lầu thay quần áo, sẽ xuống ngay thôi. Cô đi vào đợi cậu ấy một lát, rồi lát nữa mọi người cùng đi luôn!”
Hai người này đều rất xinh đẹp, kim đồng ngọc nữ, xuất hiện cùng với nhau sẽ nổi bật biết bao?
Dì Lý chỉ là nghĩ thôi đã không khỏi vui vẻ nở hoa, ánh mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài là càng nhìn càng thấy hài lòng. Tuy nhiên bà ấy chỉ là người giúp việc, có hài lòng đi nữa cũng vô dụng. Chuyện này ấy mà, vẫn phải là tỉnh trưởng và vợ tỉnh trưởng vừa ý mới được.
Cố Nguyệt Hoài cong cong môi, khách sáo nói: “Dì Lý, cháu không vào đâu, phiền dì nói với Tống Kim An một tiếng, cháu đã vào rồi, không cần bảo thư ký Thạch đến cửa đón cháu đâu, cảm ơn.”
Nói xong, cô cũng không tiếp tục hàn huyên, xoay người rời khỏi tòa nhà của nhà họ Tống.
Dì Lý im lặng, nhìn bóng lưng Cố Nguyệt Hoài rời đi, đầu óc mơ hồ.
*
Lúc Cố Nguyệt Hoài trở về, từ xa đã thấy Yến Thiếu Ngu đứng trước người một người, là một người phụ nữ.
Người phụ nữ mặc một bộ váy xinh đẹp, trên chân đi một đôi giày cao gót da trâu màu trắng rất thời thượng, áo khoác vừa dày vừa nặng cũng không ngăn được dáng người yểu điệu của cô ta. Hiển nhiên tóc của cô ta cũng đã tỉ mỉ chải chuốt, trông cực kỳ Tây.
Tuy rằng cô ta đưa lưng về phía Cố Nguyệt Hoài, nhưng cô đã lập tức nhận ra thân phận của cô ta, là Bạch Thải Vi.
Bởi vì cổ tay sáng bóng buông xuôi bên người của cô ta, có đeo một cặp vòng dương chỉ ngọc rất đẹp, chính là cái mà hôm qua cô đã bán đi.
Cố Nguyệt Hoài không tới gần, chỉ hăng hái đứng ở nơi cách đó vài mét, hai tay khoanh trước ngực, nhìn Bạch Thải Vi ngửa đầu nói gì đó với Yến Thiếu Ngu. Trông cô ta rất phấn khởi, mặt gương mặt thanh tú cũng phấn khởi theo.
Nhưng thái độ của Yến Thiếu Ngu lại lạnh nhạt hơn nhiều, khi thì gật đầu, khi thì cụp mắt, giống như không có hứng thú để phản ứng lại.