Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 447

Bạch Thải Vi lạnh lùng nhìn cô, rõ ràng cô không muốn cho Tống Kim An biết quan hệ của cô và Yến Thiếu Ngu!

Con ngươi của Tống Kim An co rút lại, sắc mặt tái nhợt, trong ánh mắt lộ ra vài phần mất mát khó có thể diễn tả bằng lời.

Mặc dù anh ta không mong chờ Cố Nguyệt Hoài cho anh ta cơ hội, nhưng càng không hy vọng cô dùng thân phận người đứng xem để chúc phúc cho anh ta và Bạch Thải Vi. Điều này hoàn toàn như thể vò nát trái tim anh ta rồi ném xuống đất chà đạp!

Cố Nguyệt Hoài ngước mắt nhìn thoáng qua lầu hai, Yến Thiếu Ngu vẫn chưa về.

Cô khẽ thở ra một tiếng, trong đôi mắt mèo xinh đẹp như hắc diệu thạch hiện lên một tia u ám, cô nói: “Hay là mọi người bàn về phong cách của hôn lễ đi? Con người tôi chăng có gì ngoài việc có nhiều ý tưởng, có thể gợi ý giúp cho hai người, tổ chức một hôn lễ hết sức đặc biệt?”

Sắc mặt Tống Kim An trắng bệch, chỉ cảm thấy bị trúng tên liên tiếp, đã muốn rời đi.

Thạch Bác và Hứa Ân nhìn Cố Nguyệt Hoài với vẻ nghi ngờ, không rõ đây là thao tác gì.

Bạch Thải Vi lại hiểu, Cố Nguyệt Hoài hoàn toàn không có cảm tình với Tống Kim An. Cô đến đây một chuyến, đơn giản là vì nhận ra cô ta thích Yến Thiếu Ngu, cố ý lấy chuyện của cô và Tống Kim An ra nói giỡn, muốn xem trò cười của cô ta!

Trong lòng thầm nghĩ như vậy, khiến giọng nói của Bạch Thải Vi có thêm vài phần tức giận: “Khả năng đánh trống lảng của đồng chí Cố thật lợi hại, chuyện của tôi và đồng chí Tống còn chưa tới phiên cô nói ra nói vào!”

Nói xong, cô ta nhìn về phía Tống Kim An, sắc mặt lại lạnh thêm mấy độ.

“Đồng chí Tống, tôi chỉ lấy làm kỳ quái. Nếu anh và anh ba Yến là bạn tốt, sao anh ấy đến hội trường, mà anh cũng không chào hỏi? Ngược lại là vị này… Đồng chí Cố, người có cử chỉ thân mật với anh ấy, trông quan hệ lại càng thân mật hơn.”

“Liệu anh có biết quan hệ giữa hai người họ? Hay là, hai người anh em cùng thích một người phụ nữ?”

“Tôi biết anh không có ý nghĩ gì với tôi, trùng hợp tôi cũng có cùng ý kiến với anh. Tuy nhiên, chúng ta cũng xem như bạn bè, đương nhiên không thể nhìn anh bị người lừa gạt. Vị đồng chí Cố ở bên cạnh anh đây, có bản lĩnh đùa giỡn trái tim người khác còn lợi hại hơn cái miệng của ôc ta nhiều.”

Giọng nói của Bạch Thải Vi xen lẫn một chút căm phẫn, cô ta không hiểu nổi, nếu Cố Nguyệt Hoài không cố ý lừa gạt Yến Thiếu Ngu thì một người khôn khéo như vậy sao có thể thích cô được? Rõ ràng cô còn mập mờ với Tống Kim An!

Giọng nói của cô ta không cao không thấp, nhưng đủ để cho tất cả mọi người nghe thấy rõ, hiển nhiên là muốn bôi nhọ danh tiếng của Cố Nguyệt Hoài.

Cô ta không để tâm đến chuyện liên hôn, dựa vào thân phận bối cảnh của cô ta, muốn tìm một người đàn ông tốt hoàn toàn không phải việc khó. Huống chi bây giờ đã biết Yến Thiếu Ngu không có đắm chìm trong sa đọa, tình cảm vốn đè nén của cô ta lại dâng lên.

Cô ta tin tưởng, chỉ cần Cố Nguyệt Hoài lộ nguyên hình, Yến Thiếu Ngu chắc chắn sẽ thay đổi ý định.

Anh sẽ hiểu ra, muốn một lần nữa đứng lên, khôi phục lại sự vẻ vang ngày xưa của nhà họ Yến. Anh ở bên cô ta có lợi hơn ở bên người phụ nữ trước mặt này rất nhiều, chỉ có Bạch Thải Vi đây mới có thể cho được!

Nghe vậy, Tống Kim An sửng sốt: “Thiếu Ngu tới đây?”

Anh ta có chút ngạc nhiên, đứng lên nhìn quanh một vòng, nhưng vẫn chưa thấy Yến Thiếu Ngu đâu. Hơn nữa nếu anh thật sự tới, sao Cố Nguyệt Hoài không ở cùng anh mà lại tới chào hỏi anh ta?

Thạch Bác như thể rơi vào sương mù, đầu óc phản ứng không kịp.

Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu, hai người này có cử chỉ thân mật, quan hệ không tầm thường?

Khi nhà họ Yến chưa xuống dốc, anh ta cũng thường xuyên đi theo Tống Lâm ra vào nhà họ Yến, xem như cũng có quen biết với con trai cả Yến Thiếu Ngu của nhà họ Yến. Nói thật, nếu so sánh với anh thì Tống Kim An chỉ thích hợp làm một công tử được bảo vệ kỹ càng.

Tính cách của Yến Thiếu Ngu mạnh mẽ hơn Tống Kim An gấp mấy lần, ngay cả khi nhà họ Yến gặp chuyện không may, cũng hoàn toàn không khiến anh ngã quỵ.

 

Tin tức anh gia nhập quân khu số tám, trở thành tân binh vương đã sớm truyền ra. Một người như vậy, chỉ cần cho anh thời gian, anh chắc chắn có thể trưởng thành. Khương Hệ cũng bởi vậy mà rục rịch, nếu không cũng sẽ không có cảnh tượng mời khách từ phương xa đến dùng bữa như ngày hôm nay.

“Yến Thiếu Ngu?” Ánh mắt Hứa Ân lóe sáng, nhớ tới người đàn ông mà Cố Nguyệt Hoài khoác tay lúc đi vào.

Ánh mắt cô ta có vài phần khiếp sợ, thật sự không ngờ người đàn ông ưu tú vừa rồi lại là anh ba nhà họ Yến có tiếng tăm lừng lẫy ở thủ đô. Trong đám con ông cháu cha của bọn họ, danh hiệu anh ba Yến này, có một loại tượng trưng và ý nghĩa đặc biệt.

Nếu như nói con ông cháu cha được hình dung bằng bậc thang, vậy anh ba Yến đã từng là nhân vật ngồi vững ở bậc thứ nhất.

Đáng tiếc, sau khi nhà họ Yến ngã ngựa, hào quang đã từng có cũng sụp đổ. Sau khi nhà họ Yến rời khỏi trung tâm quyền thế, anh ba Yến cũng trở thành người mà mọi người không muốn nhắc tới. Nếu không phải Bạch Thải Vi đột nhiên nói tới, chỉ sợ không ai nhớ tới người này.

Bạch Thải Vi nhếch môi, lắc đầu cười nói: “Anh lại không biết anh ấy tới, nực cười biết bao.”

Tống Kim An máy móc quay đầu nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài, giống như muốn lời kiểm chứng từ chính miệng của cô.

Cố Nguyệt Hoài không nhìn anh ta, giọng nói hờ hững, cũng không hề che giấu: “Đúng vậy, anh ấy có tới nhưng anh ấy tới cùng thủ trưởng Từ, có việc quan trọng phải làm nên không có đi dạo.”

Ánh mắt Thạch Bác lóe sáng, trong lòng bỗng nhiên có chút dự cảm không hay.

Bạch Thải Vi cười nhạt: “Chuyện quan trọng? Chuyện quan trọng chính là che chở cho cô tiến vào hội trường, để mặc cho cô ở đây gây sự sao?”

Nguyệt

Trong giọng nói của cô ta hết sức không vui, tựa như tình nhân ghen tuông. Thạch Bác nghe xong, dự cảm không hay ở trong lòng lại càng sâu, bỗng nhiên anh ta đứng lên, chuẩn bị lên lầu nhìn thử nhưng lại bị Cố Nguyệt Hoài nắm chặt cổ tay: “Thư ký Thạch đi đâu thế?”

“Hôm qua là anh mời tôi đến đây, nếu anh đi rồi, tôi cũng không quen với nơi này. Hay anh nói cho tôi biết chuyện của thanh niên trí thức Tống và đồng chí Bạch đi? Hay nói xem có những nhân vật gì đến bữa tiệc này, cho tôi mở mang tầm mắt.

Giọng nói của Cố Nguyệt Hoài ung dung thong thả, ngón tay cô nhỏ thon, rõ ràng không dùng nhiều sức nhưng Thạch Bác lại không thể hất ra.

Anh ta tức giận nhìn Cố Nguyệt Hoài, lạnh lùng quát lên: “Buông tay!”

Cố Nguyệt Hoài cong cong môi, cười ha ha: “Không buông.”

Nói nhảm, lúc này có thể Yến Thiếu Ngu đang ở trên lầu nghe được tin tức gì đó, có thể để Thạch Bác đi lên gây chuyện sao?

Đúng lúc này, trên lầu truyền đến động tĩnh, các nhân vật lớn như Từ Xuyên Cốc, Tống Lâm và Bạch Kính bỗng nhiên vội vã xuống lầu, bọn họ vừa đi vừa sửa sang lại cà vạt trên cổ, trông giống như có chuyện quan trọng phải xử lý.

Con ngươi của Cố Nguyệt Hoài khẽ nhúc nhích, buông lỏng bàn tay đang kìm Thạch Bác ra.

Thạch Bác tiến lên nói nhỏ với Tống Lâm vài câu, Tống Lâm lắc đầu, đoàn người sải bước ra khỏi hội trường.

“Thải Vi, xảy ra chuyện gì vậy?” Hứa Ân có chút tò mò.

Bạch Thải Vi cũng thấy nghi ngờ, sau đó lắc đầu. Có thể khiến cha cô ta và những người này trở nên căng thẳng, chỉ sợ bữa tiệc tối nay đã xảy ra điều gì trắc trở. Chỉ là không rõ rốt cuộc đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu.

Tống Kim An không có phản ứng gì, cúi đầu, tâm trạng sa sút, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Ánh mắt mọi người di chuyển theo nhóm người Tống Lâm, sau khi bọn họ rời khỏi hội trường, Yến Thiếu Ngu mới từ trên lầu đi xuống.

Hàng chân mày dài của anh nhíu chặt, khuôn mặt đẹp đẽ vô cùng nghiêm nghị, cũng không biết đã nghe được tin tức gì.

 

 
Bình Luận (0)
Comment