Yến Thiếu Ngu đặt tay lên lưng Cố Nguyệt Hoài, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô: "Có rất nhiều người, em đợi ở đây!"
Cố Nguyệt Hoài ngẩng mặt hít sâu một hơi, trước khi Yến Thiếu Ngu rời đi, nắm lấy tay anh, nói: "Anh phải cẩn thận."
Kiếp trước cô từng chắn một viên đạn cho Yến Thiếu Ngu, nên cô biết cảm giác bị b.ắ.n là như thế nào, bên ngoài đạn b.ắ.n như mưa, dù lợi hại đến đâu cũng khó tránh khỏi bị đạn lạc làm trầy da, có điều, có cô ở đây, chỉ cần không phải chỗ hiểm, cô cũng có thể cứu!
Đôi mắt đen nhánh của Yến Thiếu Ngu lóe lên, đẩy Cố Nguyệt Hoài ra sau vật chắn.
Anh lao ra như một tia chớp, giơ s.ú.n.g về một hướng, bóp cò, một loạt động tác thực hiện lưu loát.
Cố Nguyệt Hoài cắn đôi môi đỏ mọng, tay chống xuống nền nhà, trên mặt không giấu được vẻ lo lắng, xuyên qua khe hở, cô có thể nhìn thấy Yến Thiếu Ngu đang chạy về phía Từ Xuyên Cốc, sắc bén b.ắ.n c.h.ế.t hai người, hiển nhiên bọn sát thủ cũng chú ý đến anh.
Đạn lạc bay ra ngoài, liên tục có tiếng kêu la.
Không lâu sau, có một người ngã xuống bên cạnh Cố Nguyệt Hoài, mượn vật che chắn, cuộn tròn hai chân lại.
Cô ta thở hổn hển, toàn thân run rẩy, rồi bắt đầu khóc.
Cố Nguyệt Hoài nhíu mày, tùy ý liếc một cái, nhìn thấy người bên cạnh, trùng hợp là người quen.
Hứa Ân ôm cánh tay, không dám ngẩng đầu lên, toàn thân run rẩy, giống như sợ hãi, lại giống như bị trúng đạn.
Cố Nguyệt Hoài khẽ nheo mắt, bởi vì cô thường xuyên uống nước giếng không gian, cộng thêm thường xuyên rèn luyện, nên giác quan vượt xa người thường, sắc trời đã tối, nhưng cô vẫn nhìn thấy ống tay áo Hứa Ân ướt sũng.
Cô ta không ngừng thở hổn hển, quả nhiên là bị b.ắ.n vào tay, may là mệnh tốt, không phải vết thương chí mạng.
Có điều, sau khi trúng đạn, b.ắ.n ở khoảng cách xa sẽ khiến viên đạn vỡ ra, mảnh đạn xuyên vào da thịt, không kịp thời lấy ra, sau này cánh tay sợ là sẽ bị phế, chậc, cũng thật đáng thương, xem như là kẻ xấu tự có kẻ xấu trị.
Cố Nguyệt Hoài thu ánh mắt lại, xuyên qua khe hở nhìn về phía Yến Thiếu Ngu.
Anh đã bảo vệ Từ Xuyên Cốc và Bạch Kính, đưa họ đến nơi an toàn, thân hình khỏe mạnh lưu loát, hẳn là không bị thương.
Cố Nguyệt Hoài thở phào nhẹ nhõm, nhấc chân đi vòng qua vật chắn, tìm Yến Thiếu Ngu, nhưng vừa mới động chân, Hứa Ân đã tóm lấy cô, sắc mặt cô ta tái nhợt, thở hổn hển: "Nguy hiểm, đừng ra ngoài."
Cố Nguyệt Hoài nhướng mày, kinh ngạc liếc nhìn Hứa Ân.
Cô còn tưởng Hứa Ân rất ghét cô, ước gì cô có thể biến mất, không ngờ vào thời khắc mấu chốt này, lòng tốt của cô ta lại thức tỉnh, chủ động giữ cô lại, ngăn cô ra ngoài mạo hiểm, người này, cũng không độc ác như cô tưởng.
Hứa Ân ngẩng đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài, thấy cô không cử động nữa, mới thu tay lại.
Nguyệt
Cô ta ôm cánh tay, cúi thấp đầu nói: "Cô đừng có hiểu lầm, tôi sợ cô ra ngoài tôi sẽ bị lộ thôi."
Cố Nguyệt Hoài nghiêng đầu, hơi khom người nói: "Cô bị b.ắ.n trúng rồi?"
Hai mắt Hứa Ân đỏ bừng, không biết là đau hay sợ hãi, cắn chặt răng, lúc sau mới nói: "Cô muốn cười thì cứ việc cười đi."
Cố Nguyệt Hoài suy nghĩ một lúc, nói: "Tôi là bác sĩ, nếu không để tôi xem cho cô?"
Mặc dù cô chỉ đọc vài cuốn sách y học, chưa từng chữa bệnh cho ai, nhưng cô không hề cảm thấy chột dạ khi nói lời này.
Hứa Ân là con gái của Hứa Vũ Sơn, mà Hứa Vũ Sơn là thị trưởng của thành phố Hoài Hải, hoạt động ở đây nhiều năm, có nền tảng vững chắc hơn Tống Lâm, mặc dù hiện tại ông ta đã bị Khương Hệ lôi kéo, nhưng Hứa Ân cũng không phải người quá xấu, có thể kết mối quan hệ được.
Hứa Ân có chút kinh ngạc, ngẩng khuôn mặt tái nhợt lên, nhìn chằm chằm Cố Nguyệt Hoài: "Cô là bác sĩ ư? Cô bằng lòng xem cho tôi sao?"
Cố Nguyệt Hoài không nói gì, kéo tay cô ta, xé toạc ống tay áo đã bị m.á.u đặc thấm ướt của cô ta.
"A....đau, đau quá..." Nước mắt Hứa Ân lã chã rơi, lại sợ bị người nghe thấy, cố nén giọng kêu lên.
"Chịu đựng một chút." Cố Nguyệt Hoài không có tâm tư thương hương tiếc ngọc, nhìn vết đạn đen kịt trên cánh tay cô ta, khẽ chậc một tiếng, chỉ nhìn bằng mắt không thấy trạng thái của viên đạn, suy nghĩ một lúc, cô nói: "Trên người tôi không có thuốc tê, chỉ có thể tạm thời cầm m.á.u giúp cô, muốn lấy viên đạn ra thì phải đến bệnh viện gây tê, kiên nhẫn một chút."
Ngược lại, trong không gian cô có nhíp, lấy viên đạn ra cũng được, nhưng Hứa Âm là con gái, nên chắc chắn sợ đau.
Quan hệ của bọn họ chưa đủ để an ủi, vực dậy tinh thần nhau, chưa kể, lấy viên đạn ra, có thể sẽ đau chết.
Cố Nguyệt Hoài xé ống tay áo của Hứa Ân xuống, buộc chặt phía trên chỗ bị bắn, giả vờ từ trong túi quần lấy ra một bình thuốc nhỏ, bên trong là một loại bột do cô dùng nước giếng không gian và dược liệu pha chế, đặc biệt mang đến cho Yến Thiếu Ngu.
Có điều, bây giờ lại hời cho Hứa Ân.
Bột rắc lên vết thương, nhanh chóng cầm máu, còn giảm đau.
Hứa Ân từ trong cơn đau tỉnh hồn lại, có chút sợ hãi cử động cánh tay, mặc dù vẫn còn hơi tê tê, nhưng không còn cảm giác nóng rát như trước nữa, cô ta tò mò hỏi: “Cô thật sự là bác sĩ sao? Còn mang thuốc theo bên người?"
Cố Nguyệt Hoài cũng không ngẩng đầu, cất thuốc bột đi, nói: "Vốn là tôi mang đến cho người yêu của tôi, hời cho cô đấy."
Hứa Ân thở phào nhẹ nhõm, nhìn Cố Nguyệt Hoài, mặc dù có chút cảm động vì được cô băng bó, cầm m.á.u cho, nhưng từ trước tới nay cô ta luôn kiêu ngạo, không thể nói ra mấy lời cảm kích, nghe thấy lời cô nói, nghĩ đến "người yêu" trong lời của cô, sửng sốt một lúc.
Một lát sau, Hứa Ân do dự nói: "Người yêu của cô thật sự là Yến Thiếu Ngu ư? Cô biết anh ta là ai không?"
Cố Nguyệt Hoài nhìn cô ta, không nói gì.
Cô đương nhiên biết trước kia Yến Thiếu Ngu là nhị thế tổ, không buồn không lo ở nơi này, nhưng, tất cả đã là quá khứ, lúc Yến Thiếu Ngu phong quang rực rỡ, cô cũng không quen biết anh, cũng chỉ nghe người ngoài kể đủ loại sự tích về anh ba Yến, có thể người khác cho rằng họ không xứng đôi, nhưng cô không quan tâm.
Cô yêu Yến Thiếu Ngu, chưa bao giờ là vì vinh quang trong quá khứ của anh.
Cả hai đã chứng kiến những lúc thảm hại, thê thảm nhất của nhau, là tình cảm cùng chung hoạn nạn.
Hứa Ân nhìn Cố Nguyệt Hoài không nói gì, cho là cô không biết, không khỏi lắc đầu, nhớ đến thái độ của Tống Kim An đối với cô, mặc dù có chút không cam lòng, nhưng vẫn cắn răng nói: "Tống Kim An tốt hơn Yến Thiếu Ngu, cô nên suy nghĩ cẩn thận."
Cố Nguyệt Hoài bật cười: "Tống Kim An? Không phải anh ta là hôn phu của Bạch Thải Vi à?"
Nhắc đến Bạch Thải Vi, sắc mặt Hứa Ân lại tái nhợt, sau đó nghiêm giọng nói: "Đừng nhắc đến cô ta với tôi!"
Mắt Cố Nguyệt Hoài lóe lên, nheo mắt nhìn vết thương trên cánh tay Hứa Ân, trong đầu nảy ra suy đoán.
Vừa rồi, Hứa Âm và Bạch Thải Vi đứng chung một chỗ với nhau, sát thủ tấn công nhanh mạnh, khó tránh khỏi có người làm ra chuyện vô nhân tính để bảo vệ mình, tình chị em của hai người này cũng chỉ là giả tạo mà thôi.
Cố Nguyệt Hoài không hỏi thêm nữa, ngước mắt nhìn xung quanh, người gần như đã tản hết.
Cô nói: "Bên ngoài không có động tĩnh gì, hẳn là sát thủ bị xử lý hết rồi, cô chờ ở đây, đừng chạy lung tung, lát nữa sẽ có người đón cô, tôi đi trước."
Nói xong, mặc kệ Hứa Ân nghĩ thế nào, Cố Nguyệt Hoài khom lưng rời khỏi nơi trú ẩn.
“Này!” Hứa Âm hét lên, nhưng không dám ló ra ngoài, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài chạy mất.
Cô ta lại lui về phía sau trốn, cúi đầu nhìn cánh tay tê dại của mình, sắc mặt âm trầm, cười lạnh nói: “Người ghét mình thì cứu mình, người lấy lòng mình thì lại hại mình, thói đời này, đúng là khó giải thích mà."