Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 453

Cố Nguyệt Hoài nín thở tập trung tinh thần, nghe lời an ủi của Từ Xuyên Cốc, cũng không cười nổi.

Cô đã nghiên cứu cẩn thận cách lấy đạn và chữa trị vết thương trong sách y học, dù sao cũng liên quan đến Yến Thiếu Ngu, cô muốn không để ý cũng khó, may nhờ vậy mà cô không ngớ ra trước vết thương.

Xử lý mảnh đạn là một công việc đòi hỏi sự tập trung cao độ, rắc rối và tốn nhiều công sức.

Cố Nguyệt Hoài cầm chiếc kẹp, dùng năng lực chữa trị, nhanh chóng lấy ra mảnh đạn đầu tiên từ vết thương của Từ Xuyên Cốc, mảnh đạn dính m.á.u rất mỏng và nhỏ, nhưng lại khiến Từ Xuyên Cốc đổ mồ hôi nhễ nhại.

Trong tay không có thuốc tê, lúc dùng kẹp để lấy mảnh đạn ra, mặc dù Cố Nguyệt Hoài có thể dựa vào cảm giác nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng cơn đau là thật, có phần khiến người ta nghi ngờ, cô chỉ dám dùng một ít năng lực chữa trị khi kẹp mảnh đạn.

Nguyệt

Công việc này rất tỉ mỉ, nhưng nhờ có năng lực chữa trị nên vết thương của Từ Xuyên Cốc không còn chảy m.á.u nữa.

Yến Thiếu Ngu đứng ở một bên, tay không nhịn được nắm chặt, mím môi mỏng, sắc mặt nghiêm nghị, khí thế ác liệt.

Không biết có phải Yến Thiếu Ngu thông báo trước hay không, trong quá trình nhặt mảnh đạn, không một ai đến quấy rầy cả, rất yên tĩnh.

Cố Nguyệt Hoài cẩn thận gắp từng mảnh từng mảnh đạn ra khỏi vết thương, đây là lần đầu tiên cô làm việc này, mất trọn một giờ, trên trán cô bắt đầu lấm tấm mồ hôi, may là quá trình diễn ra thuận lợi, một tiếng sau, tất cả mảnh đạn đều được lấy ra ngoài.

Cô thở phào nhẹ nhõm, đặt chiếc kẹp sang một bên rồi rắc thuốc bột lên vết thương.

Thuốc bột có tác dụng ngay lập tức, vết thương vốn đau nhói của Từ Xuyên Cốc trở nên mát rượi, sảng khoái vô cùng, giống như ăn dưa hấu vào những ngày hè nóng nực, lúc này, cơ thể yếu ở của ông ấy cũng dịu đi rất nhiều.

Từ Xuyên Cốc cúi đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài đang nhanh chóng băng bó vết thương, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Vẻ mặt ông ấy hiền hòa, giọng nói dịu dàng vô cùng: “Cô bé, cháu làm rất tốt, trông không giống như là vừa mới học y.”

Ông ấy thật sự rất tò mò, tuổi cô bé này không lớn lắm, tính cách lại rất điềm tĩnh, nhìn rõ ràng là cũng rất căng thẳng, nhưng động tác lại vững vàng và chính xác, giống như có kinh nghiệm vậy, quá trình gắp mảnh đạn ông ấy cũng không cảm thấy khó chịu lắm.

Từ Xuyên Cốc lại cười nói: "Nếu không phải tận mắt nhìn thấy cháu gắp mảnh đạn ra, chú còn tưởng là một quân y dày dặn kinh nghiệm."

Lời nói của ông ấy xem như là công nhận năng lực của Cố Nguyệt Hoài, Yến Thiếu Ngu đứng ở bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, thần kinh vốn đang căng thẳng cũng thả lỏng, anh đưa tay vén tóc mai ướt đẫm mồ hôi của Cố Nguyệt Hoài ra sau tai.

Lúc này, anh có thể chắc chắn, cô có bí mật, một bí mật rất thần kỳ.

Cố Nguyệt Hoài không biết y học, nhưng hiện tại cô xử lý vết thương rất lanh lẹ, như Từ Xuyên Cốc nói, cô giống như một quân y dày dặn kinh nghiệm vậy, trình độ như vậy nếu ở trên chiến trường, hoàn toàn có thể một mình đảm đương một phía.

Trên chiến trường?

Mắt Yến Thiếu Ngu tối sầm lại, ánh mắt sâu thẳm dán chặt vào bóng lưng Cố Nguyệt Hoài, im lặng hồi lâu.

Cố Nguyệt Hoài không biết Yến Thiếu Ngu đã nghĩ ra mấu chốt trong đó, cô thu dọn đồ đạc trong tay, ngước mắt nhìn Từ Xuyên Cốc, khẽ cười nói: “Lời này của thủ trưởng xem như là khen cháu, vậy thì, cháu có thể đưa ra một nguyện vọng nhỏ không?"

Cô để lộ bản lĩnh của mình để cứu Từ Xuyên Cốc, một mặt là vì Yến Thiếu Ngu, một mặt là vì mưu đồ và kế hoạch của mình, cô muốn trở thành quân y, kề vai sát cánh với Yến Thiếu Ngu, cùng nhau tiến lên.

Từ Xuyên Cốc nghe vậy mỉm cười, xua tay nói: "Đừng lúc nào cũng gọi chú là thủ trưởng, giống như Thiếu Ngu, cứ gọi chú là chú Từ đi."

Cố Nguyệt Hoài cong môi, nghe lời nói: "Chú Từ."

Sắc mặt Từ Xuyên Cốc có hơi tái, nhưng nụ cười trên mặt càng tươi hơn.

Ông ấy điều chỉnh tư thế, với tay lấy nước trên bàn uống một ngụm rồi nói: “Chúng ta đều là người một nhà, đừng nói là một nguyện vọng nhỏ, cho dù là nguyện vọng lớn, chú cũng có thể cân nhắc.”

 

Cố Nguyệt Hoài nhìn sự dung túng của Từ Xuyên Cốc, thở phào một cái.

Người này thật sự là một trưởng bối rất đạt chuẩn, cô đương nhiên biết thái độ của Từ Xuyên Cốc xuất phát từ tình yêu thương ông ấy dành cho Yến Thiếu Ngu, nhưng điều này không quan trọng, điều cô mong muốn, là Yến Thiếu Ngu có nhiều tình thương hơn.

Cố Nguyệt Hoài hắng giọng, cười nói: "Chú Từ, cháu muốn làm quân y."

Quả nhiên, vừa dứt lời, lòng Yến Thiếu Ngu chợt chùng xuống, suy đoán của anh đã được xác minh, nhưng phản ứng đầu tiên của anh không phải là vui mừng, vì có thể sớm tối bên nhau với Cố Nguyệt Hoài, mà là tràn ngập chua xót và nặng nề.

Cô là một người tự do, có tài hoa, có năng lực, có gia đình, thuận buồm xuôi gió.

Nếu như không phải gặp anh, sao cô phải vất vả như vậy?

Rõ ràng cô có một công việc rất tốt, một công việc mà bao người bình thường đều khao khát, nhưng cô lại chọn theo nghề y vì anh, chuyển từ một lĩnh vực quen thuộc đến một lĩnh vực xa lạ khác, nhìn cô ung dung từ tốn gắp mảnh đạn ra, không biết cô đã bỏ ra bao nhiêu công sức, bao nhiêu dũng khí nữa?

Anh không dám nghĩ.

Yến Thiếu Ngu siết chặt nắm đấm, móng tay gần như cắm vào da thịt, anh nhắm hai mắt lại, chỉ cảm thấy lòng đau nhói.

Anh có tài đức gì, mà có thể khiến cô đối với anh như vậy? Anh có đáng không?

Cố Nguyệt Hoài nói một cái, bầu không khí trong phòng liền lắng xuống.

Phản ứng đầu tiên của Từ Xuyên Cốc là sửng sốt, nhưng sau đó nhìn Yến Thiếu Ngu, làm gì còn không hiểu?

Nhất thời, ánh mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài trừ hiền hòa ra, còn có chút phức tạp khó tả.

Hồi còn trẻ, Kỷ Thanh cũng vậy, rõ ràng là một người ưu tú kiêu ngạo, được người người theo đuổi, vây quanh, nhưng để được ở bên Yến Thú Chi, bà ấy đã cải trang thành nam giới, lao đến chiến trường, trở thành phóng viên chiến trường chiến đấu ở tiền tuyến.

Khi đó ông ấy không biết bà ấy là nữ, sớm chiều bên nhau, quan hệ ngày càng thân thiết, cho đến khi...

Ánh mắt Từ Xuyên Cốc hơi ảm đạm, khi hoàn hồn lại, trong mắt chỉ còn lại hoài niệm về quá khứ.

Ông ấy nói: “Cháu biết làm quân y vất vả thế nào không? Trong quân đội đều là đàn ông, cháu có quen được không?”

Không phải là nước Z không có quân nhân nữ, có điều, Cố Nguyệt Hoài đã nói là muốn làm quân y, mục đích đã rất rõ ràng, cô muốn ở bên Yến Thiếu Ngu, vậy dĩ nhiên chỉ có thể đến Quân khu số 8.

Cố Nguyệt Hoài còn chưa kịp trả lời, Yến Thiếu Ngu đã nói: "Thủ trưởng, chuyện ngày cháu muốn nói riêng với em ấy."

Giọng nói của anh có chút khàn khàn, tâm trạng có vẻ đặc biệt sa sút.

Từ Xuyên Cốc mỉm cười gật đầu, không để ý đến việc anh đột nhiên xen ngang vào cuộc trò chuyện giữa mình và Cố Nguyệt Hoài.

Có điều, Cố Nguyệt Hoài lại rất bất mãn, quay đầu, tức giận trừng mắt nhìn Yến Thiếu Ngu, xem như không thấy tâm trạng sa sút của anh.

Cô biết anh đang nghĩ gì, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện, cô luôn cảm thấy ở bên nhau là điều quan trọng nhất trong cuộc đời, kiếp trước họ đã lãng phí rất nhiều thời gian, kiếp này được ở bên nhau cũng không phải điều dễ dàng, vì vậy họ nên quý trọng nó.

Mặc dù mục tiêu đầu tiên của cô vẫn là khiến Điền Tĩnh chịu hết đau khổ, c.h.ế.t một cách bi thảm, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc cô và Yến Thiếu Ngu ở bên nhau, tóm lại giờ hai người đã là châu chấu trên cùng một sợi dây, cùng nhau cố gắng, lật đổ nhà họ Tống mới là chuyện quan trọng.

Nhà họ Tống sụp đổ rồi, Điền Tĩnh còn có thể dựa vào cái gì nữa?

Bình Luận (0)
Comment