Thời gian tổ chức hôn lễ đã được ấn định, cả nhà hừng hực khí thế bắt đầu chuẩn bị.
Chữ hỷ màu đỏ đã được dán lên, tám xã xung quanh đều biết xã viên xuất sắc Cố Nguyệt Hoài của đại đội sản xuất Đại Lao Tử kết hôn, đối tượng là một người tham gia quân ngũ, nhân lúc có chuyện mừng, lại có bà mối muốn tới cửa làm mai cho người đàn ông còn lại trong nhà.
Cố Tích Hoài đã sớm trốn đi, anh ấy gửi thư cho Lưu Úy Lam, hy vọng cô ấy có thể trở về tham gia hôn lễ của Cố Nguyệt Hoài.
Anh ấy đã quyết định, chờ kết thúc hôn lễ, anh ất sẽ đi theo Lưu Uý Lam vào núi làm trợ giảng.
Cố Đình Hoài đã có vợ, Cố Tích Hoài thì không phối hợp, mọi người đành chuyển chủ ý làm mai lên người Cố Duệ Hài, mọi người đều nghe nói anh ta đi theo mẹ làm quan, làm việc ở xưởng sản xuất nước tương trên thị trấn, ngoại trừ chân đi khập khiễng, thì không có gì không tốt.
Khi Cố Duệ Hoài tan làm, anh ta bị mấy bà mối cản lại, anh ta nghiêm mặt nghe bọn họ nói xong thì giật mình.
Anh ta nắm c.h.ặ.t t.a.y lái xe đạp, yết hầu căng chặt: "Cố, Cố Nguyệt Hoài sắp kết hôn?"
Bà mối sửng sốt, hoài nghi nhìn anh ta: "Cậu là anh hai của con bé, mà không biết chuyện con bé kết hôn?"
Nguyệt
Mấy bà mối nhìn nhau, cho nhau một ánh mắt, xua tay rời đi, đợi bọn họ đi xa, Cố Duệ Hoài vẫn có thể nghe thấy tiếng thảo luận đầy khinh thường của bà mối: "Xem ra là thật sự bị đuổi ra khỏi nhà, nhà họ Cố cũng không nhận cậu ta, chúng ta làm mối cho một người què có ích lợi gì? Vẫn nên trở về hỏi lão Tam nhà họ Cố, cậu ấy là một chàng trai trẻ tuấn tú! Cậu ấy là một cây bút giỏi!"
Cố Duệ Hoài nhắm mắt lại, dưới ánh mặt trời, có cái gì đó trong suốt đảo quanh hốc mắt anh ta.
*
Ba ngày nhanh chóng trôi qua.
Mấy ngày nay trong nhà đã dọn dẹp sạch sẽ, trong đó đương nhiên không thể không kể đến sự vất vả của Yến Thiếu Ly, Bạch Mân và Lôi Nghị, Uông Tử Yên, Kim Xán, hàng ngày bọn họ tan làm đều đến nhà họ Cố giúp đỡ, gần như bận đến nỗi chân không chạm đất.
Cố Nguyệt Hoài cũng không nhàn rỗi, cô bận việc ở nhà vài ngày, thêu chăn cưới, khâu váy cưới, buổi tối còn phải đi làm việc cùng Yến Thiếu Ngu, hôm nay cố gắng lắm mới có thời gian rảnh, cô chuẩn bị lên thị trấn một chuyến, để thông báo tin mình kết hôn cho bạn bè.
Lại nói người mà cô thật sự coi là bạn bè, đáng giá được mời cũng không có mấy người.
Vạn Thanh Lam, Hoàng Bân Bân, Trình Lăng, Lý Tự Ngôn ở bệnh viện huyện cũng được coi là một nửa thầy của cô, nên mời, những người còn lại như Diêu Mỹ Lệ, Chu Dung Dung, quan hệ không quá thân thiết, cũng không cần mời.
Cố Nguyệt Hoài không khỏi nhớ đến Ngụy Lac, nếu bà ấy không rời khỏi huyện Thanh An cùng Lý Hướng Tiền, cô nhất định sẽ mời bà ấy tới, hai người bọn họ vừa là thầy vừa là bạn, lại cùng nhau đối mặt với "sự kiện Hoàng Thịnh", vậy nên đương nhiên quan hệ có sự đặc biệt.
"Nghĩ gì vậy?" Khi Yến Thiếu Ngu đẩy cửa vào, anh nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài ngồi ở mép giường trầm tư.
Cố Nguyệt Hoài ngoái đầu nhìn anh, cô đứng dậy nắm lấy tay anh, cười khẽ nói: "Không nghĩ gì, hôm nay anh đừng làm việc, anh lên huyện với em một chuyến, mời mấy người bạn của em, được không?"
Yến Thiếu Ngu nhìn cô, anh duỗi tay xoa ấn đường của cô: "Làm như anh khó nói chuyện lắm vậy."
Đôi môi đỏ mọng của Cố Nguyệt Hoài hiện lên ý cười, cô đan chặt mười ngón tay với Yến Thiếu Ngu, cúi đầu nghĩ: "Sao em lại nhớ khi thanh niên tri thức Yến mới đến thật sự rất khó nói chuyện? Giống như ai cũng nợ anh tiền vậy đó."
Yến Thiếu Ngu chớp mắt, anh cười uể oải: "Khó bắt chuyện mà sao em lại không sợ?"
Khi đó anh vừa mới dẫn theo em trai em gái rời khỏi thủ đô, đến một nơi không hề quen biết, lại bởi vì người hướng dẫn cố ý làm khó dễ, nên cả người anh mọc đầy gai nhọn, nhìn ai cũng mang theo vài phần ác ý, anh nhớ tới Cố Nguyệt Hoài khi đó, cảm thấy cô thực sự rất giống keo da trâu.
Nhớ đến chuyện quá khứ, Yến Thiếu Ngu duỗi tay ôm Cố Nguyệt Hoài vào lòng, tựa đầu vào vai cô, nhẹ nhàng ngửi mùi hương thơm ngát trên người cô có nguồn gốc ở không gian Tu Di, bên môi là ý cười vui vẻ.
Anh rất may mắn, may mà lúc đó sự lạnh lùng và gai góc trên người anh không làm cô chùn bước.
Cố Nguyệt Hoài ôm lấy Yến Thiếu Ngu, khuôn mặt ngập tràn sự hạnh phúc: "Anh càng ngày càng dính người."
"Dính vợ mình, có vấn đề gì sao?" Yến Thiếu Ngu vô cùng tự nhiên, tiện thể hôn lên môi cô.
Cố Nguyệt Hoài trừng mắt nhìn, đôi mắt mèo to tròn xinh đẹp, mặt cô hơi đỏ ửng, buồn bực nhìn Yến Thiếu Ngu bây giờ trêu chọc người khác rất thành thạo, cô cảm thấy anh như mở ra hai mạch nào đó.
Mặt Yến Thiếu Ngu không thay đổi, tim cũng không đập nhanh, anh nhướng mày: "Đi thôi, không phải muốn lên huyện sao?"
Hai người đạp xe đạp, đi đến Quần Chúng Nhật Báo đầu tiên.
Lúc này mọi người đều đã có mặt, Cố Nguyệt Hoài đi thẳng đến tổ ba, mặc dù hơn nửa năm không đến, nhưng cô vẫn có thể dễ dàng tìm được đường, cô gõ cửa, người của tổ ba đều nhìn qua.
Khi mọi người nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài, tất cả đều ngạc nhiên, lúc đó cô và Ngụy Lạc rời khỏi đơn vị huyện vô cùng ồn ào, còn tưởng rằng sau này sẽ không gặp lại nữa, dù sao cũng từng là đồng nghiệp, tuy nói là không thân, nhưng không đến mức giả vờ là người xa lạ.
Có người nói: "Nguyệt Hoài, sao cô lại đến đây? Có chuyện gì cứ nói, chúng tôi có thể giúp được thì chắc chắn sẽ giúp cô!"
Cố Nguyệt Hoài cười, cô nhìn xung quanh một lười, ý cười biến mất, nghi hoặc hỏi: "Hôm nay Thanh Lam và Bân Bân không tới sao?"
Cô làm việc ở Quần Chúng Nhật Báo lâu như vậy, Vạn Thanh Lam và Hoàng Bân Bân chưa từng xin nghỉ, tại sao hôm nay êm đẹp lại không tới làm việc? Hơn nữa hai người không hẹn mà cùng bỏ bê công việc, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Nghe vậy, trong văn phòng yên tĩnh, có một người nói: "Cô không nghe nói sao?"
Cố Nguyệt Hoài nhíu mày: "Nghe nói cái gì? Xảy ra chuyện gì?"
Khi Cố Nguyệt Hoài vừa mới từ chức, Vạn Thanh Lam còn thường xuyên chạy đến đại đội sản xuất Đại Lao Tử tìm cô, sau đó cô đến bệnh viện, lúc nào cũng nhớ đến Yến Thiếu Ngu ở tiền tuyến, Vạn Thanh Lam không đến đó nữa, lúc đó cô cũng không nghĩ nhiều.
Có người nói: "Vạn Thanh Lam bị sa thải, hôm nay Hoàng Bân Bân xin nghỉ không tới."
Cố Nguyệt Hoài khó hiểu, mày nhíu chặt lại: "Sa thải? Tại sao?"
Lúc đó xảy ra "sự kiện Hoàng Thịnh", Vạn Thanh Lam cũng không bị liên lụy, huống hồ nếu thật sự bởi vì chuyện này, lúc ấy cô ấy phải rời đi cùng cô, không có đạo lý tính sổ sau, nhưng cô ấy lại bị sa thải, dù sao cũng phải có nguyên nhân đúng không?
Mọi người thấy vẻ mặt mờ mịt của Cố Nguyệt Hoài, tính lắm chuyện của mọi người lập tức bốc cháy, nhanh chóng kể lại chuyện của Vạn Thanh Lam, lúc họ nói câu cuối cùng, giọng điệu còn mơ hồ chứa sự khinh thường.
Sau khi Cố Nguyệt Hoài nghe xong, cô mím chặt đôi môi đỏ mọng, sự tức giận bùng lên.
Cô không nói thêm gì nữa, sau khi tạm biệt mọi người thì rời khỏi Quần Chúng Nhật Báo.
Yến Thiếu Ngu nhìn thấy biểu cảm không đúng của Cố Nguyệt Hoài, anh nhíu mày hỏi: "Làm sao vậy?"
Cố Nguyệt Hoài nín nhịn, một lúc lâu sau mới nói: "Thanh Lam xảy ra chuyện, đi thôi, chúng ta đi đến chỗ này."
Yến Thiếu Ngu thấy cô không vui, anh cũng không hỏi nhiều, dưới sự chỉ đường của Cố Nguyệt Hoài, anh đạp xe đến một ngõ nhỏ của khu dân cư, nhà ở nơi này trông khá mới, không cũ bẩn như nhà ngang, có thể ở lại đây thì điều kiện cũng không tệ.