Thập Niên 70 Từ Tu Sĩ Thành Quả Phụ

Chương 18


Công việc sắp xong rồi, Tô Hồi nhờ Tôn Cường giúp đỡ, cuối cùng cũng mua được thịt nên cô mời mọi người ăn một bữa thịnh soạn.Không thể để nhà cửa người ta xây xong cả rồi mà vẫn chưa ăn được bữa thịt nào, nếu truyền ra ngoài thì quả thực có chút bủn xỉn.

Lần tới có việc gì lớn muốn nhờ người ta giúp đỡ thì chưa chắc có nhiều người như thế chịu giúp đâu.Bữa cơm là do vợ anh trai của cô làm, cô ấy có tài nấu ăn rất ngon.Thịt hầm khoai sọ, thịt bằm hấp rau khô, canh xương củ cải, đậu hũ chiên xào thịt ba chỉ…Thức ăn còn chưa mang ra mà hương thơm đã bay lên khiến cho người ta đứng ngồi không yên.Đồ ăn vừa mang lên thì không ai nói lời nào mà dán chặt đôi mắt vào những món ăn đó.Vừa động đũa, ai ai cũng gắp như bay, năm mới cũng chẳng phong phú như vậy!Trong nhà không có rượu, thức ăn còn không đủ ăn thì lấy đâu ra dư để đem đi nấu rượu, vì vậy mọi người đều uống trà dại cùng trà hoa cúc.Ăn gần xong rồi, Tô Hồi lấy trà thay rượu dẫn theo Trương Bảo Quốc đi kính trà mọi người theo như lời đề xướng của Trương Căn.Trương Nghiệp Thành và Tôn Cường cũng ở đó.Bọn họ đã giúp cô một chuyện lớn.Chung trà này Tô Hồi mời rất sảng khoái.Mỗi người đến giúp ai cũng chuẩn bị bát mang về, bữa cơm này mọi người ăn rất hài lòng mãn nguyện, cuối cùng ăn xong lại còn một bát mang về cùng hưởng thụ với người nhà lại càng thêm phần hài lòng.Mặc dù quan hệ gần gũi nhưng thời gian này không thấy được miếng thịt nào, lại nghe những lời bình luận về số tiền trợ cấp rất lớn đó, nên vẫn luôn cảm thấy bọn họ có chút nhỏ nhen.

Bây giờ nghe lời giải thích biết không phải là không mua thịt, mà là mua không được.


Hôm nay được ăn một bữa căng bụng nên chút hờn giận đó liền tiêu tan mất dạng.Mọi người đã giải tán rồi, Tô Thiển Minh nhìn thấy hàng rào vẫn chưa dựng xong, lại còn cả đống củi bên cạnh trống không, ông ngồi không được: “Để hôm khác bố giúp con chặt cái đống cây trúc đó để vây quanh vườn, trong nhà con cũng nên để dành một ít củi nữa.”Trương Căn nghe thấy gật đầu: “Nên như vậy, để sau này bảo bọn trẻ lên núi gom một ít cỏ về.”Hôm sau, Tô Thiển Minh dẫn Tô Trọng đi chặt trúc.

Ông dự tính đợi đến mùa xuân sẽ lên núi đào một ít bụi gai về trồng phòng hộ xung quanh.Thông gia chịu khó như thế, Trương Căn cũng không cam chịu thua kém.


Họ cùng nhau giúp đỡ, ai cũng mang theo con trai của mình, rất nhanh bốn người đàn ông đã dựng xong hàng rào.Thấy nhà cửa của con gái đã thuận lợi xây xong, trong lòng Tô Thiển Minh rất thỏa mãn.

Hơn nữa con gái và cháu ngoại đều trở thành người của gia đình liệt sĩ, muốn cất nhà trong thôn cũng rất phối hợp, không có gỗ liền có gỗ, những thứ cơ bản còn thiếu sẽ được thân hữu tài trợ.

Ngay cả những đứa trẻ choai choai đi làm ngày đầu đều có điểm công nhiều hơn với những đứa cùng trang lứa.Qua khoảng thời gian này, có được sự chiếu cố đặc biệt trong thôn nên áp lực không còn lớn như thế nữa, tối thiểu là có rất nhiều người như vậy chăm sóc và nuôi dạy những đứa trẻ thì chẳng có vấn đề gì cả.Nhà cửa đã xây xong, mồ mả cũng đã chọn, phần mộ chôn áo quần và di vật được lập bởi quần áo rách của Trương Bình để lại.Các loại huy chương quân sự đều đã được Tô Hồi cất đi, cô định sau này khi Trương Bảo Quốc khôn lớn sẽ đưa lại cho bọn chúng..

Bình Luận (0)
Comment