Thập Niên 70: Vợ Cả Hoa Đào Tinh Xinh Đẹp Thức Tỉnh ( Dịch Full )

Chương 5 - Chương 107-110:


 

Chương 107:


Trần gia là một đống hỗn độn, đồ đạc đều bị đập phá, chờ ông Trần vẻ mặt đau lòng mua tất cả đồ đạc về, lại chờ nấu cơm xong thì đã là ba bốn giờ chiều.

Hai chị dâu Trần gia vẫn nói kháy, mắng em gái của chồng từ đầu đến chân, tuy không đề cập tới họ tên nhưng cách ngấm ngầm đâm chọc người khác cực kỳ thành thục.

"Mẹ, con ra ngoài một chút."

Mặt của Trần Kiều Kiều sưng húp, lúc bước ra đôi mắt như quả hạnh đào, suýt chút nữa dọa những người trong phòng sợ chết khiếp.

Cô ta cũng lười xé rách mặt với mấy chị dâu, lần này cô ta trở về còn mang theo 500 đồng đưa cho nhà mẹ đẻ, nên mới không quản chị dâu nói cái gì.

Trong lòng Trần Kiều Kiều nghẹn khuất muốn chết, ôm tâm thái thử gọi điện thoại cho Giang thiếu gia.

Nhưng Giang thiếu gia sao có thể quản một nữ đồng chí họ Trần?

Anh ta có thể cảm thấy hứng thú với cô gái Diệp Mạn Tình kia cũng chỉ bởi vì người nào đó tự mình trồng hoa ở trong sân.

"Này, anh, anh trai thân yêu...... Tôi nói cậu có cần tự mình trồng loại hoa vô dụng này không?"

Đây là một tòa nhà nhỏ màu trắng có ba tầng, bên ngoài sân trồng không ít hạt giống hoa đào. 

Bây giờ trong sân đang được trồng không ít loại hoa, nếu không phải không thể trêu vào người trước mắt, cậu ta thật muốn dán lên đầu đối phương cái mác 'bệnh thần kinh'.

Ai biết đối phương chỉ thản nhiên nhìn lướt qua, Giang thiếu gia nghẹn khuất muốn chết.

Cậu ta ôm hai cánh tay, rất không nói nên lời hỏi: "Này, tôi nghe nói cậu thích trà lài, mời cô gái nhỏ kia đến pha cho cậu uống là được rồi."

"Nếu không, chúng ta cũng có thể dùng tiền mua, cậu đâu cần tự mình làm loại việc này?"

Giang thiếu gia thật điên cuồng. Cậu ta nói với đối phương nhiều như vậy, nhưng đối phương chỉ thờ ơ nhìn cậu ta một cái, coi cậu ta như không khí. 

"Thiếu gia, cậu có điện thoại."

Chị Lý giúp việc rất nhanh gọi trả lời điện thoại. Giang thiếu gia thuận miệng hỏi:

"Ai vậy?"

Chị Lý nói: "Nói là họ Trần, cái khác không chịu nói." 

Giang thiếu gia cảm thấy người này có bệnh, chó mèo gọi tới anh ta đều phải tiếp à, cũng không phải là cô gái nhỏ Diệp Mạn Tinh kia.

Đương nhiên, anh ta cũng cực kỳ ghét cô gái nhỏ kia, thật sự là tức chết anh ta. Anh ta chưa từng gặp qua người nói chuyện nhẹ nhàng lại tung cước đánh người như vậy.

"Vậy......... ."

Anh ta vừa định nói không để ý tới đối phương, nhưng vừa mới đánh mất mặt mũi trước mặt người này, vì giữ thể diện của mình liền nói: 

"Đi, tôi đi tiếp."

Giang thiếu gia cà lơ phất phơ lên lâu nghe điện thoại, vừa nghe được đối phương nói xong liên vui vẻ:

"Cô nói cái gì?"

Anh ta còn tưởng mình đã nghe nhầm.

Lúc này, lời đối phương truyền đến: 

"Tôi nói, tôi có thể khiến cho bọn họ ly hôn, trước ngài nói sẽ giới thiệu tôi đến đoàn văn công, vẫn còn đúng không?"

Giang thiếu gia tò mò muốn chết. Thật ra Giang thiếu gia vô cùng ngoài ý muốn với Diệp Mạn Tinh, tính cách mảnh mai yếu đuối của cô gái nhỏ khiến người khác tức đến không đền mạng, họ Trần còn có loại năng lực này?
 

Chương 108 :


"Được, nếu cô có thể làm được, nhưng nhắc nhở cô một câu, không được tổn thương tính mạng cô ấy."

Giang thiếu gia nhún nhún vai: "Bằng không, có người phát điên thì cũng là cô tự tìm."

Giang thiếu gia không nói gì. Anh cả lạnh lùng vô cảm trong nhà bình thường cái gì cũng không để ý, lại bỗng nhiên bảo vệ một người.

Cậu ta có thể không tò mò sao? Giang thiếu gia không nói nên lời vì tò mò. Ai lại hiếm lạ trà lài chứ?

Kết quả cô gái nhỏ Diệp Mạn Tinh kia gọi một cuộc điện thoại tới, còn nói không cho nhúng tay vào chuyện của cô gái nhỏ thì thật sự không được nhúng tay vào?

Một lần không thành công, hiện tại lại không cho anh nhúng tay vào chuyện ly hôn của Diệp Mạn Tinh, Giang thiếu gia không biết buồn bực bao nhiêu.

Hiện tại tốt rồi, người được sắp xếp trước kia không chết, còn có người tự động đưa tới cửa giúp đỡ, Giang thiếu gia cũng nổi lên hứng thú. Giang thiếu gia thật tò mò đến muốn chọc thủng bầu trời.

Hiện tại cô gái nhỏ Diệp Mạn Tinh xuất hiện, anh ta cũng muốn xem xem rốt cuộc là người như thế nào, mới có thể khiến người có thân phận không màng bất cứ thứ gì lại để ý đến cô?

Trần Kiều Kiều cắn chặt răng.

"Tôi đã biết.”

Giang thiếu gia là người ngay cả mặt cũng không nhớ, cũng không để ý đến cảm nhận của người khác, làm sao chú ý đến cảm xúc của cô ta.

Trong thị trấn, Tống Văn Cảnh còn có chuyện phải làm, đưa Diệp Mạn Tinh lên trấn trên thì gặp phải thanh niên trí thức Triệu vẫn đang chờ bọn họ. 

Cô nàng Triệu Giai Giai cũng rất có ý tứ, hôm nay cô ấy xin nghỉ một ngày, biết Diệp Mạn Tinh muốn lên thị trấn kiểm tra đứa nhỏ, vì vậy cô ấy đã chờ cô ở thị trấn.

Diệp Mạn Tinh cũng thấy hình như anh có việc phải làm nên chủ động nói: m

"Nếu anh có việc thì đi đi, em với Giai Giai đi mua sắm rồi về."

"Anh sẽ quay về sớm."

Tống Văn Cảnh vẫn cầm thuốc dưỡng thai cho vợ trong tay mà không hề sợ mất mặt. Trên lưng anh còn đeo một túi đồ lớn.

Trước khi đi, Diệp Mạn Tỉnh nhét vào túi một chiếc ví màu đen. Trong ví có 10 tờ ngân phiếu, tuy không nhiều nhưng sợ đeo vào người cô sẽ không an toàn.

Tống Văn Cảnh dừng lại nói: "Lát nữa em muốn ăn gì cứ tự mua ăn. Nếu phải xếp hàng chờ thì chờ anh về hoặc viết ra giấy để anh mua cho."

Dù anh lo lắng cho cô nhưng Tống Văn Cảnh chỉ có ba ngày nghỉ nên anh phải nhanh lên. Tống Văn Cảnh trước khi đi còn thúc giục: "Anh làm việc ở xã, em có thể cùng thanh niên tri thức Triệu đi mua sắm rồi về sớm hơn, tối về với anh." 

Nói xong, anh gật đầu với Triệu Giai Giai: "Cảm ơn thanh niên tri thức Triệu, nhưng vợ tôi đang mang thai, xin đừng ở bên ngoài quá lâu, nếu có chuyện gì thì gọi cảnh sát."

Tống Văn Cảnh thực sự rất quen thuộc với thị trấn này. Dù gì anh cũng có người quen ở Cục công an của thị trấn và bên xã, cô vợ nhỏ của anh cũng đang ở trong thị trấn và tinh thần của anh đã thả lỏng hơn rất nhiều.
 

Chương 109:


Bị cho ăn một ngụm lớn thức ăn của chó, Triệu Giai Giai nói: Chết tiệt!

Nhan cẩu Triệu Gia Giai khá đáng tin cậy:

"Anh Tống đừng lo lắng. Có tôi ở đây, đảm bảo sẽ khôngm sao không có chuyện gì."

" Tôi có kinh nghiệm chăm sóc phụ nữ mang thai. Tôi chính là người đầu tiên phát hiện ra Mạn Tinh mang thai."

Triệu Giai Giai cũng mua túi lớn túi nhỏ, tình cờ gặp hai người ra ngoài đi dạo. Vậy nên họ phải đem đồ ra xã.

Tống Văn Cảnh cũng giúp một tay. Anh còn đích thân đến gặp cha và nhờ chăm sóc cho Diệp Mạn Tinh; “Cha, con phải đến thị trấn, Tinh Tinh và thanh niên tri thức Triệu ra ngoài đi dạo một chút, mong cha chiếu cố cho."

Cha Tống làm trưởng văn phòng xã thị trấn, là một lãnh đạo nhỏ. Nói thẳng ra, ông chịu trách nhiệm về mọi sự phát triển kinh tế của các xã ở thị trấn Hồng Kiêu, cũng như mọi vấn đề khác.

Nhìn bề ngoài thì chức có vẻ lớn nhưng thực chất ông là cục trưởng cục hậu cần, phụ trách mọi công việc của xã trên trấn nên rất bận rộn.

Khi Tống Văn Cảnh bước vào, trong phòng vẫn còn vài người, họ trêu chọc: 

"Văn Cảnh đã về rồi sao? Nghe nói anh đã kết hôn đúng không?"

"Dạ đã kết hôn rồi."

Anh vừa nói xong, trong phòng liên vang lên tiếng cảm thán. Có người nói không biết nữ đồng chí nào đã lọt vào mắt anh, một viên chức đây triển vọng.

Nghe anh nói vợ mình ở bên ngoài, những đồng chí nữ tò mò đã chạy ra xem Diệp Mạn Tinh.

Diệp Mạn Tinh vốn luôn nhạy bén, rất giỏi nhận biết tâm tư của con người. Cô và Triệu Giai Giai đi được một đoạn và phát hiện có người đang theo dõi mình.

Triệu Giai Giai chỉ cười:

"Nhìn bộ dạng của cậu và Tống Văn Cảnh, không ai nhìn lén mới là lạ."

"Đặc biệt là anh Tống. Tôi nghe nói có rất nhiều người nghiến răng nghiến lợi gọi cô là hồ ly tinh. Ha ha, cô so với hồ ly tinh còn đẹp hơn."

Triệu Giai Giai cẩn thận che chở cô đi hướng bưu cục, âm thầm giơ ngón tay cái lên: “Nhưng tôi thấy bọn họ chỉ là không ăn được nho mà nói nho chua thôi, cô không cần lo lắng đâu.”

"Mà này, cô làm sao bắt được anh Tống vậy? Tôi thấy trong mắt anh ta đều là cô. Hôm nay tôi tới trấn, rất nhiều người lén lút nhìn anh ta nhưng cũng không thấy anh ta liếc mắt một cái. Cả hai mắt đều là hướng về cô."

Triệu Giai Giai khuấy động không khí bằng những câu chuyện phiếm. Cô ấy vô cùng ngưỡng mộ Diệp Mạn Tinh vì có làn da trắng như tuyết và rất xinh đẹp.

Tống Văn Cảnh là người như thế nào? Ngoại trừ điều kiện thì tính tình đặc biệt khó ưa. Nếu cô và bạn bè không thấy tận mắt, cô sẽ không tin rằng đó là Tống Văn Cảnh.

Diệp Mạn Tinh đeo một chiếc túi màu xanh lá cây, nhét một miếng cam vào miệng Triệu Giai Giai nói: 

"Tại sao cô lại tò mò như vậy? Ăn cũng không lấp được miệng cô nữa."

Hai cô gái mỉm cười đi thẳng đến bưu cục. Tống Văn Cảnh cũng đi theo họ đến bưu cục. Sau khi nhìn hai người đi vào bưu cục, anh mới yên tâm quay đi.
 

Chương 110:


Lương Văn Tân ở bên cạnh chờ đợi, nhìn thấy tiểu đoàn trưởng không ngừng nhìn bóng lưng của hai cô gái, còn tưởng rằng lão tiểu đoàn trưởng của mình phải lòng cô gái nhỏ.

"Anh Tống, anh yêu cô gái nhỏ đó sao?"

Lương Văn Tân rất tò mò. Các cô gái xung quanh tiểu đoàn trưởng rất tốt. Họ bí mật vây quanh anh ta để cho bà mối biết có bao nhiêu người. Thì ra tiểu đoàn trưởng thích mẫu người như thế này?

Lương Văn Tân đi theo phía sau và chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng. Về ngoại hình, anh chỉ nhìn thấy một góc nhìn nghiêng. Cô gái đó mặc áo sơ mi xanh có hoa, nhưng anh chỉ liếc qua một cái là hết sức ngạc nhiên vì cô quả thực rất xinh đẹp.

Anh mới nhìn đã có chút động lòng mà lại là một cô gái xa lạ. Anh không thể cứ nhìn cô chằm chằm, như vậy chẳng phải sẽ bị coi là côn đồ sao? Anh nhìn ngắm thì được nhưng ý định xấu thì không.

Thật không ngờ, tiểu đoàn trưởng vừa đến, Lương Văn Tân trong lòng như sôi sục. Kết quả là Tống Văn Cảnh chỉ dùng một đôi mắt ẩn ý liếc qua, ánh nhìn rất kỳ quái.

"Ừ, rất coi trọng."

Tống Văn Cảnh cũng không giải thích nhiều. Khi nhận thấy hai người họ đã an toàn, anh quay lại và bảo Lương Văn Tân đi theo.

Lương Văn Tân hoàn toàn sửng sốt: "Tống Văn Cảnh nhìn xem, anh có thích không? Nhưng đây không phải là lần đầu tiên thấy mà?"

Tống Văn Cảnh nói: 

"Đó là chị dâu của cậu. Chị dâu nhờ cậu giúp tìm việc làm cho em gái của anh hai Diệp." 

Lương Văn Tân như bị sét đánh: Chị dâu sao? Chị dâu xinh đẹp như vậy, khó trách Tống đội trưởng lại tích cực nhờ giúp đỡ tìm việc như vậy?

Lương Văn Tân vội vàng đi song song với Tống Văn Cảnh, sau đó tò mò nhìn Tống Văn Cảnh. Bây giờ Lương Văn Tân đã chuyển sang làm việc tại Cục Công an thị trấn, anh ấy không còn sợ Tống Văn Cảnh như trước nữa.

Lương Văn Tân vô cùng tò mò. Là sắp xếp công việc cho anh trai của vợ anh, thảo nào anh lại nóng lòng như vậy. 

Nhưng Lương văn Tân nói: "Anh Tống, sao anh không giới thiệu chị dâu cho tôi để tôi đi chào chị một tiếng."

"Cậu cứ chuẩn bị tiền đi, sẽ rất nhanh có người gọi cậu là chú."

Giọng của Tống Văn Cảnh rất vui vẻ, còn cực kỳ hư đốn, làm cho người khác tức muốn chết. "Phù."

Lương Văn Tân ghen tị nói: 

"Anh Tống cũng giỏi thật. Anh không chỉ giỏi chiến đấu mà tốc độ có con này cũng quá nhanh rồi."

Buổi tối Diệp Mạn Tinh cùng bố chồng và Triệu Giai Giai trở về. Sau một ngày mệt mỏi, cô nôn mửa dữ dội đến nỗi ngay cả bữa tối trước khi đi ngủ cũng không kịp ăn.

Cô vào xem có hồi âm của anh cả không? Đến nơi mới biết thư đã bị lấy mất, vừa đúng lúc ông chủ đã trở về, xem ra lần này phải về nhà mẹ đẻ một chuyến.

Dì hai Diệp ghét nhất vẻ ngoài yểu điệu của Diệp Mạn Tình, nhưng sau khi bị cô cho một bài học, dì hai không dám tùy tiện nói lời xúc phạm cô.
 

Bình Luận (0)
Comment