Không còn cách nào, các con ngõ nhỏ ở đây quá nhiều, đan xen chằng chịt, cộng thêm việc hôm nay thiếu người, nhiệm vụ “cảnh báo” chỉ có hai người canh chừng.
Đột nhiên, Thẩm Nhược Kiều nghe hệ thống Tiểu T thông báo: “Không ổn, có người đeo băng tay đỏ đang đến từ phía đông! Họ đến đầu ngõ rồi mới đeo băng tay đỏ, cách đây chỉ còn một trăm mét!”
Trái tim Thẩm Nhược Kiều bất giác đập mạnh một nhịp. Cô cứ ngỡ rằng có hệ thống hỗ trợ dò tìm trong bán kính một cây số, nên nếu có đội tuần tra đến, cũng sẽ phát hiện sớm hơn rất nhiều.
Không ngờ rằng đám người đeo băng tay đỏ này cũng đã khôn ra, chỉ khi đến gần đích mới lộ diện.
Thẩm Nhược Kiều lập tức nhanh chân bước về phía quầy hàng của Nhiếp Vân Xuyên cách đó bảy, tám mét.
Lúc này, trước quầy của Nhiếp Vân Xuyên còn có hai khách hàng. Một người là một bà cô, nói không ít lời, muốn ép giá trứng gà rừng và trứng vịt trong gùi của anh ta.
Bà cô này thường xuyên đến chợ đen mua đồ, cũng biết rằng các tiểu thương thường không thích bày ra đến ba cái giỏ.
Nhưng giá bà ta đưa ra thực sự quá thấp, bình thường giá trứng gà ở chợ đen khoảng sáu bảy phân tiền một quả, còn bà ta chỉ chịu trả bốn phân tiền, với lý do là trứng gà rừng nhỏ hơn trứng gà thường.
Nhiếp Vân Xuyên còn muốn tích góp tiền để cưới vợ, nên dĩ nhiên không muốn chịu thiệt.
Còn vị khách hàng kia là một ông lão, đang muốn mua lạc, cứ nhất định phải chọn từng hạt một.
Khi Thẩm Nhược Kiều tiến tới, Nhiếp Vân Xuyên ngẩng đầu lên, theo thói quen mời gọi khách: “Xem một chút đi, chị gái cứ thoải mái chọn… ơ…”
Tiếng “ơ” này nghe thật sinh động.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Nhược Kiều hiểu rằng dù cô đã cải trang, những người quen vẫn có thể nhận ra cô.
Dĩ nhiên, lớp tro nồi trên mặt Nhiếp Vân Xuyên cũng không thực sự giấu được diện mạo của anh ta.
Vẻ mặt của Nhiếp Vân Xuyên lộ ra chút lo lắng, tri thức Thẩm phát hiện anh ta đang bán hàng ở chợ đen, chắc cô sẽ không đi tố cáo mình đâu.
Điều anh ta lo ngại là, liệu cô có kể chuyện này cho tri thức Nguỵ không?
Trong giấc mơ tiên tri, phải ba năm sau anh ta với trí thức Nguỵ mới gặp lại nhau khi cùng thi đỗ đại học, lúc ấy hai người mới chính thức đến với nhau.
Hiện tại, có lẽ tri thức Nguỵ sẽ chấp nhận sự nghèo khó của anh ta, nếu không thì ngay từ đầu cô ta cũng chẳng bạo dạn thể hiện tình cảm với anh ta khi vừa mới về thôn.
Nhưng anh ta lại không biết liệu cô ta có thể chấp nhận việc anh ta lén lút đến chợ đen bán hàng không.
Thậm chí, còn bí mật qua lại với những người sống trong chuồng bò…
Nghĩ đến đây, dự định ban đầu của Nhiếp Vân Xuyên là tối nay về thôn sẽ tìm cơ hội hẹn trí thức Nguỵ ra ngoài, tặng cô ta bánh bao nhân thịt, tiện thể hỏi cô ta có muốn kết hôn với anh ta ngay bây giờ không.
Nhưng bây giờ, anh ta lại không chắc chắn nữa.
Sau một tháng nữa nếu anh ta không định đi cùng người nhà họ Cố về Kinh Thành, thì anh ta vẫn sẽ phải ở lại thôn Vân Khê trong hai năm rưỡi tới.
Trong khoảng thời gian này, anh ta không thể không đến chợ đen, càng không thể không qua lại với nhóm của người ông cụ Chương.
Làm những việc này có nguy cơ bị người khác bắt gặp và phát hiện.
Hôm nay tình cờ gặp phải tri thức Thẩm, người có tính cách tốt bụng, có lẽ cô sẽ không tố cáo anh ta, nhưng nếu một ngày nào đó lại là những người trong nhà họ Nhiếp ghét anh ta, thì sao?
Chắc chắn họ sẽ không bỏ qua cho anh ta.